Vân Ca sở dĩ muốn thông qua việc suy đoán ngốc thiếu này có bị lừa hay không để phán đoán đại khái thần giới lúc nào thì đến gây phiền toái là có nguyên nhân. Nếu như bị lừa, như vậy thần nữ giả mạo ngốc thiếu này ở tại thần giới sẽ trăm phương nghìn kế ngăn cản người của thần giới đến đây, nếu như không phải là bị lừa, như vậy không ai ngăn cản, bị phát hiện chỉ là chuyện sớm muộn. Nếu như chỉ là tìm Huyễn Mạt Vân Ca cũng không cảm thấy đối phương sẽ phái nhiều người xuống, dù sao đã qua nhiều năm như vậy mới phái người xuống tìm, đã biết đối phương không có bao nhiêu coi trọng, nhưng...có thêm ngốc thiếu này....thì không nhất định. Không nên hỏi Không nên hỏi tại sao phải nghĩ như vậy, ha ha....Với tính cách này, với dáng vẻ trẻ trâu không hiểu chuyện này, có thể sống đến bây giờ đã đủ để chứng minh cái gọi là thần hậu có bao nhiêu cưng chìu ngốc thiếu này. "....." Ánh mắt Ngốc thiếu nhìn qua vô cùng ủy khuất, Vân Ca thầm nghĩ chụp lên mặt ngốc thiếu này, ngốc thiếu không có nhân quyền! .......... Một đám người gặp phải người của Vân Phù Môn, đều sửng sốt một chút, thật không ngờ cư nhiên có thể gặp phải. Chỉ cần Vân Ca nhìn thoáng qua vẻ mặt ngu đần của ngốc thiếu lộ vẻ ngạc nhiên, đỡ trán, thật sự không chuẩn bị cho nàng ta thêm chút chỉ số thông minh sao? Thêm một chút cũng tốt, nếu không chơi thật không vui a! "Chưởng môn." Vân Ca đứng dậy, các loại ý tưởng đã chuyển một vòng, mặc dù có cảm giác áy náy như khi dễ trẻ thiểu năng, nhưng ngẫm lại, nói cho cùng là muội muội của đồ đệ nhà nàng, khi dễ một chút vấn đề cũng không lớn, mẫu trái nữ bồi không phải sao? (mẹ nợ con trả) "Nghiệt đồ Vân Ca, ngươi còn có mặt mũi gọi chưởng môn!" Chưởng môn còn chưa nói, chợt nghe trưởng lão bên cạnh quát. Vân Ca cũng không giận: "Xin hỏi chưởng môn, đệ tử đã làm sai chuyện gì lại phải bị đối xử như vậy?" Vân Ca ngữ khí thanh lãnh, dường như vẫn là hy vọng của Vân Phù Môn trước kia. "Cùng ma vật cấu kết, khi sư diệt tổ! Ngươi còn dám hỏi sai chỗ nào?" Thanh âm của chưởng môn trầm thấp. "Ma vật cấu kết? Vậy có phải hiện tại ta bắt ngươi đi, ngươi liền có tội danh cấu kết cùng nghiệt đồ? Khi sư diệt tổ? Ta đã biết tung tích của sư tôn, bất quá...." Vân Ca nhìn thoáng qua Vân Phù Môn người còn đang vui sướng, ai, nàng tạo nghiệt nàng phải chịu vết đen: "Muốn hỏi chưởng môn một câu, người cấu kết cùng nhân sĩ bất minh lại là ý gì?" Thấy mọi người nghi hoặc, Vân Ca kéo ngốc thiếu đã bị ném xuống đất lên, hỏi: "Xin hỏi chưởng môn ngươi quen biết người này sao?" "....." Mọi người, ngốc thiếu gặp Vân Ca dùng chính là tướng mạo thật, theo nàng dịch dung thành dáng vẻ của người khác quả thực chính là vũ nhục dung nhan xinh đẹp của nàng. Chưởng môn cùng mấy trưởng lão lắc đầu. " Vậy là được rồi, xin hỏi chưởng môn, không nhận ra người này, tại sao lại cấu kết cùng người này?" Vân Ca chậm rãi nói: "Quan trọng nhất người này còn là hung thủ thương tổn đến sư tôn cùng Lâm Linh sư muội." "Ô ô ô ô....." Ngốc thiếu bởi vì toàn thân bị hạ cấm chế, không thể cử động, duy nhất có thể làm cũng chính là dùng đôi mắt phượng trong mông đáng thương nhìn Vân Ca. Đáng tiếc, mắt phượng tương tự, đáng thương tương tự, nhưng lại hoàn toàn không khơi đậy nổi sự đồng tình của Vân Ca, nói tiếp: "Chưởng môn đừng không tin, tin tức của các ngươi đến từ người này, không phải sao?" Vân Ca nói xong, Huyễn Mạt giải trừ một phần cấm chế, Vân Ca dưới ánh mắt đáng thương của ngốc thiếu chuẩn bị từ trên người ngốc thiếu móc ra linh phù nangg ấy dùng liên hệ chưởng môn, kết quả mới vừa vươn tay đã bị một bàn tay với ngón tay dài nhọn bắt lại. Vân Ca kinh ngạc nhìn thoáng qua Huyễn Mạt, sau đó nở nụ cười, đây là thiếu nữ tâm đổ dấm chua rồi? Quả nhiên, chỉ thấy Huyễn Mạt trực rút kiếm ra, đâm về phía ngốc thiếu, cũng không cũng không ngăn cản, nàng tin tưởng Huyễn Mạt có chừng mực, huống chi, cho dù đã hạ cấm chế, ngốc thiếu là thần nữ chuyện này không cần nghi ngờ, nói cách khác, không chết được. Chỉ thấy mũi kiếm ở trên người ngốc thiếu chuyển vài đường, ngốc thiếu hoảng sợ mở to hai mắt, Vân Ca đã nhìn không được nữa, tại sao ngu xuẩn như vậy a! Ngươi là thần nữ, ngươi đã quên? Không thể gây thương tổn được ngươi a! Sau đó liền thấy mũi kiếm nhấc theo một linh phù, trên người ngốc thiếu một chút biến hóa cũng không có, ngoại sam cũng không hỗn loạn. Vân Ca cầm lấy linh phù trên mũi kiếm, nhướng mày nhìn về phía chưởng môn cách đó không xa. Tin tưởng khí tức trên linh phù đã rất rõ ràng. "Không thể nào, truyền tin tức là Lâm Linh!" Một trưởng lão nói. Vân Ca vui vẻ, thế nào còn có người không nhìn rõ tình huống a! " Đây là Lâm Linh ở cùng các ngươi, sư tôn cùng Lâm Linh sư muội thật sự đã bị nàng hại." Vân Ca nhìn thoáng qua ngốc thiếu ủy ủy khuất khuất chỉ kém co lại thành một đoàn, tâm tình thực sự là phức tạp a! "Ngươi có chứng cớ gì? Bọn ta làm sao biết đây không phải là do ngươi sắp đặt?" Vân Ca ý bảo Huyễn Mạt giải trừ cấm chế của ngốc thiếu, Huyễn Mạt gật đầu. "A a a! Ta không có giết người. Bọn họ rõ ràng đều còn sống! Ở ngay một mặt khác trong động phủ của Liêm trưởng lão, Vân Ca! Huyễn Mạt, đôi cẩu nữ nữ các ngươi vu oan cho ta!" Vừa ý thức được mình có thể nói, hàng này liền kêu lên. "...." Thực sự là.... Heo + đối thủ = thần + đội hữu a! "....." Chưởng môn nghe nói như thế, khóe mắt giật: "Vân Ca, ngươi nghĩ người từ nhân giới tìm một phàm nhân đến thì có thể rửa sạch tội nghiệt tội của ngươi? Những nơi trong động phủ của Liêm trưởng lão, có chỗ nào bọn ta không biết sao?" "....." Vân Ca cảm thấy, chưởng môn thật biết đâm dao, xem đi, chỉ một câu như vậy, liền đâm ngốc thiếu ba dao! Quả nhiên, ngốc thiếu một chút cũng không dự đoán mà xù lông rồi: "Ngươi ngu xuẩn, không đủ tu vi nhìn không ra ngươi còn không biết xấu hổ trách cứ người khác?! Ha ha... Bản thần nữ không giống với những phàm nhân ngu xuẩn....." Ngốc thiếu hình như nhớ đến thống khổ lần trước khi mắng Lâm Duyên là nhân loại ngu xuẩn: "Bản thần nữ mà giống đám phàm nhân xấu xí không ai yêu, tu vi thấp còn hại người như các sao?" "...." yên lặng. Chưởng môn tức giận đến mặt đỏ bừng, trực tiếp xuất thủ. Vân Ca lôi kéo Huyễn Mạt lặng lẽ... Tránh ra....xem chiến cục! Vân Ca mở miệng, được rồi, giờ khắc này, nàng mới thật sự hiểu rõ cái gì gọi là tiên nhị đại ngậm chìa khóa vàng ra đời! Chỉ là mới một chiêu, chưởng môn liền trực tiếp bại trận! Đúng vậy! Không sai, chỉ một chiêu, thậm chí rất nhiều người còn không nhìn thấy ngốc thiếu xuất thủ thế nào, liền thấy chưởng môn tiên phong đạo cốt đã bay ra ngoài, mà tiên nhị thiếu thoạt nhìn ngốc nghếch cười đến đắc ý: "Ha ha...." Là cái lông gì lại thắng triệt để như vậy, vẫn sẽ cảm thấy dáng vẻ kia ngốc đến không đành lòng nhìn thẳng. "Chưởng môn." Người của Vân Phù Môn thật sự là bị hù dọa, hoàn toàn không kịp phản ứng a! Chưởng môn đứng lên, phất tay, không cho mọi người tiến lên báo thù, nói đùa, vừa rồi hắn chân thật cảm nhận được uy áp đến từ đối phương. Chưởng môn cùng mọi người đột nhiên đều nhớ đến, kẻ thoạt nhìn điên điên khùng khùng này vừa rồi bị khi dễ đến thảm như vậy... Như vậy... Ánh mắt Mọi người nhìn về phía Huyễn Mạt hoàn toàn bất đồng, không thấy được người này lúc nãy còn cầm kiếm vun loạn trên người cao thủ đã nhất chiêu hạ gục chưởng môn nhân sao? Còn hạ cấm chế... "Chưởng môn, hiện tại thấy thế nào?" Vân Ca chậm rãi lên tiếng. Chưởng môn cùng tất cả trưởng lão sắc mặt tái xanh, nhưng lại không dám phản đối. Không nói đến Huyễn Mạt có thể khi dễ cao thủ kia, chỉ với cao thủ kia cũng có thể khiến Vân Phù Môn nguyên khí đại thương. "Chúng ta quay về Vân Phù Môn, trước tìm được sư tôn rồi nói tiếp." Vân Ca thản nhiên nói, trong lòng kỳ thực vô cùng cao hứng, dù sao sư tôn đối với nàng mà nói là rất quan trọng, Vân Ca ngược lại không cảm thấy sư tôn sẽ bị thương tổn gì, ngốc thiếu... Hẳn là không làm được... Đoàn người về đến Vân Phù Môn, sau đó liền thấy muội muội ngốc thiếu của Huyễn Mạt dẫn theo mọi người, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà vào động phủ của Liêm trưởng lão. Vân Ca nhìn ngốc thiếu như vậy, không nhịn được muốn cười, người này trên thực tế chính là muốn tìm lại mặt mũi đi? Trong động phủ rất sạch sẽ, không có gì cả, sau đó liền thấy ngốc thiếu muội muội cười đắc ý, vẻ mặt nhân loại ngu xuẩn các ngươi làm sao có thể hiểu, sau đó trực tiếp vung tay lên, mọi người rõ ràng thấy Liêm trưởng lão cùng Lâm Linh đột nhiên xuất hiện. Liêm trưởng lão còn đang phê bình Lâm Linh: "Tu tiên chú ý tâm tình, ngươi bây giờ nóng nảy như vậy..." Còn chưa nói hết liền thấy mọi người đang kinh ngạc. Liêm trưởng lão trước hết thấy chính là Vân Ca, trong lòng vui vẻ, đồ đệ của hắn cư nhiên không sao cả, trở về rồi! Nhìn lần thứ hai liền phát hiện Vân Ca đã... Bị ma tu bắt đi sau đó.... Cuối cùng Liêm trưởng lão thở dài: "Vân Ca, trở về là tốt rồi." "...." Vân Ca cũng cảm động, thế giới này ngoại trừ Huyễn Mạt, sư tôn đại khái là người có thể cho nàng cảm giác của gia đình: "Sư tôn, xin lỗi, cho ngươi lo lắng." Mọi người: "...." Luôn cảm thấy tư duy của bọn ta không quá tương đồng với các ngươi... "Cho nên, ta là vô tội, cẩu nữ nữ đỗ oan cho ta!" Một thanh âm không hòa hài phá vỡ yên tĩnh. "Có thể đổi từ khác hay không, ngươi hôm nay tổng cộng đã nói cẩu nữ nữ ba lần, từ ngữ có thể không thiếu thốn đến mức này được không?" Lâm Duyên nghĩ đến ngốc thiếu này là do nàng viết ra, cả người liền không tốt rồi, nàng một H hơn ba trăm chương vô cùng đa dạng, mắng chửi người không cần thô tục không trùng lặp, làm sao có thể viết ra một ngốc thiếu thiếu thốn từ ngữ như vậy? "...." Tuyệt đối không thể để cho người này phi thăng! Tuyệt đối không nên! Ngốc thiếu muội muội ở trong lòng nhớ kỹ Lâm Duyên! Hung tợn nhớ kỹ! "Đây là...." Liêm trưởng lão cũng cảm thấy hơi sai sai, thế nào nhiều người như vậy đều tới đây. Chưởng môn trong chuyện này đối với Liêm trưởng lão có chỗ đuối lý, chỉ có thể ở trước mắt Vân Ca, dẫn theo mọi người rời khỏi. Vân Ca lưu lại giải thích cho Liêm trưởng lão, trong khoảng thời gian này đã xảy ra những chuyện gì. Nghe xong, Liêm trưởng lão chỉ nói một câu: "Đây là...." Liêm trưởng lão không tìm được từ ngữ để hình dung ngốc thiếu muội muội: "Là thần nữ?" Vân Ca biết đối với một người tu tiên mà nói, có thể quả thực hơi thất vọng một chút, ngươi không thấy được cho dù ngốc thiếu muội muội phô bày thực lực tuyệt đối, nhưng mọi người cũng chỉ xem nàng như một lão yêu tinh đoạt xác, cũng không muốn tin tưởng nàng là thần nữ sao? Bất quá, Liêm trưởng lão vẫn tương đối lý trí. Vân Ca gật đầu, có tính là nàng tự tay đem kẻ hủy diệt tín ngưỡng đưa đến trước mặt sư tôn không? "Các ngươi lui xuống trước đi, vi sư cần yên tĩnh một chút." Liêm trưởng lão nói. Vân Ca dẫn theo Lâm Linh đã sợ ngây người còn có Huyễn Mạt cùng với ngốc thiếu muội muội vẻ mặt mờ mịt rời khỏi động phủ của Liêm trưởng lão. Vừa ra ngoài, ngốc thiếu muội muội liền lên tiếng: "Con người thực sự là yếu đuối...." Vân Ca:.... Làm sao bây giờ, hình như nên để Huyễn Mạt hạ cấm chế cho nàng. Nhưng, nhìn nể tình người này lúc trước không động thủ với Liêm trưởng lão, dù sao nếu như đến đây là những người khác, cho dù bị giới quy áp chế không thể giết người, nhưng không cần tự ra tay cũng còn rất nhiều phương pháp để giết người... Bất quá.... Đều cần dùng não mà thôi, Vân Ca suy nghĩ một chút, cảm thấy ngốc thiếu muội muội như vậy cũng rất tốt. Vân Ca còn muốn nói gì đó với ngốc thiếu muội muội, đã bị Huyễn Mạt ôm thắt lưng, vừa rồi lúc ở bên trong, Huyễn Mạt chỉ nắm tay Vân Ca, đã rất khắc chế rồi, hiện tại vừa ra ngoài liền không nhịn được ôm lấy Vân Ca. Dưới ánh mắt của mọi người, Vân Ca bình tĩnh theo sát Huyễn Mạt, không hề có chút chướng ngại tâm lý. "...." Ngốc thiếu muội muội lẽ ra muốn nói cẩu nữ nữ nhưng đột nhiên ý thức được bên cạnh mình đứng chính là Lâm Duyên, liền đem ba chữ kia nuốt xuống. Mà Lâm Linh còn chưa hồi tình từ đả kích, nhìn khuôn mặt của ngốc thiếu muội muội, xuất thần. "Nhìn cái gì vậy, nhìn nữa cũng không phải mặt của ngươi!! Hừ!" Ngốc thiếu muội muội bị nhìn thật sự là không chịu nổi, quay đầu lại hướng về phía Lâm Linh mà mắng. "Được rồi, Lâm Linh sư tỷ, nàng dùng khuôn mặt của ngươi. Tạo hình tượng ngu xuẩn đã lâu...." Lâm Duyên ở bên cạnh sâu kín nói: "Được rồi, nàng còn lấy danh nghĩa của ngươi bán đứng đại sư tỷ...." Ngốc thiếu muội muội nghe nói như thế, không khỏi chột dạ, sau đó liền phản ứng kịp, nàng chột dạ cái gì? Nàng là một thần nữ có thể sử dụng thân phận của nàng ta, đó là vinh hạnh của nàng ta! Sau đó ngốc thiếu muội muội quả đoán... Chạy... Lưu lại Lâm Linh ngây ngốc đứng trong gió... Chờ một chút... Lâm Linh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vừa rồi sư tỷ bị.....ôm thắt lưng.....ôm thắt lưng a! .......... Bên kia, Vân Ca cùng Huyễn Mạt về tới động phủ của Vân Ca. Động phủ của Vân Ca vẫn giữ nguyên như trước, không ai động tới, một nguyên nhân là bởi vì bình thường Vân Ca tạo dựng uy vọng trong lòng mọi người, mặc dù không có người dám vì Vân Ca đối nghịch cùng tông môn, nhưng bảo trụ động phủ này không phải vấn đề lớn. Vân Ca cùng Huyễn Mạt sóng vai đi vào. Nhìn địa phương quen thuộc, hai người đều tràn đầy cảm xúc. "Sư tôn...." Huyễn Mạt dán sát Vân Ca, nhẹ nhàng hôn nàng, Vân Ca sửng sốt một chút, sau đó cũng thuận theo nội tâm, đáp lại. Cuối cùng, hai người mặt đỏ tai hồng nhìn đối phương, không nhịn được cười. "Ngươi dự định xử lý ngốc thiếu kia như thế nào?" Vân Ca lôi kéo Huyễn Mạt ngồi xuống, hỏi. "Mục tiêu của nàng là diệt trừ ta, như vậy trước khi chưa hoàn thành, cũng sẽ không rời khỏi, trong khoảng thời gian này, tu tiên giới sẽ gặp phải đại loạn." Huyễn Mạt chậm rãi nói. Vân Ca cũng đại khái hiểu được ý tứ của Huyễn Mạt, không thể đám chắc lần đại loạn này có thể khiến thần giới chú ý hay không, nhưng chuyện của ngốc thiếu muội muội khẳng định không giấu được bao lâu, đến lúc đó phiền phức sẽ càng nhiều. So với để một cái phiền toái không biết sẽ ở chỗ nào tạo ra phiền toái càng lớn hơn, không bằng đặt ở bên người. như vậy sẽ an tâm hơn! "Chờ một chút, sư tôn, dự định lúc nào nói cho sư công biết, ta là thê tử của đồ đệ hắn?" Huyễn Mạt đột nhiên hỏi. Vân Ca sửng sốt một chút: "Đây là muốn danh phận? Thực sự là trưởng thành a!" Vân Ca trêu đùa. "Ta...." Ánh mắt Huyễn Mạt tối sầm lại, nàng sợ, Vân Ca rất nghe lời Liêm trưởng lão, nàng sợ Liêm trưởng lão lại giống như lần trước khiến Vân Ca cùng người khác kết làm đạo lữ. Rõ ràng người này là của nàng! Chuyện lần trước cho nàng bóng ma quá sâu sắc.... Trong lòng Vân Ca có chút quấn quýt.... Dù sao trong mắt người ngoài, đoạn này tình cảm thật là...Sư đồ hợp gian... Không màng luân lý.... Vi phạm thiên địa pháp tắc! Thành thật mà nói, trong lòng Vân Ca cũng không quan tâm ánh mắt khác thường của người khác, lần trước ngốc thiếu muội muội nói như vậy, nàng hoàn toàn không có cảm giác gì, bây giờ suy nghĩ một chút đột nhiên cảm thấy ngốc thiếu muội muội hiếm khi biết dùng từ, từ ngữ nghèo nàn, nhưng còn biết những từ ngữ....ác độc như vậy! Chờ một chút! Không nên bị ngốc thiếu muội muội làm hư, thời điểm nghiêm túc như vậy không thể lạc đề a! Vân Ca cảm thấy chủ đề hình như lại một lần nữa đi lệch rồi... Huyễn Mạt nhìn biểu tình rối rắm của Vân Ca, trong lòng thở dài, nàng biết Vân Ca có bao nhiêu quan tâm trưởng bối như Liêm trưởng lão, nàng không nên ép Vân Ca. Nhưng...con người thật sự sẽ càng ngày càng tham lam, lòng tham càng ngày càng lớn... Nàng như vậy, thực sự ngay cả bản thân nàng cũng thấy chán ghét...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]