Chương trước
Chương sau
Trong lòng Vân Ca đã cảnh giác cao độ, không chỉ là bởi vì tu vi của đối phương bản thân không nhìn ra, càng nhiều hơn là bởi vì Lâm Duyên cùng Băng Lăng một người một thú không thấy đâu nữa.
Dựa theo lẽ thường, một người một thú tính cảnh giác rất cao, nếu như xuất hiện kẻ xâm nhập, thế nào cũng không thể lâu như vậy còn chưa xuất hiện!
"Ngươi không muốn phi thăng sao?" Thấy Vân Ca rơi vào trạng thái buộc chặt, đối phương trái lại nở nụ cười, gương mặt chỉ còn lại vẻ yêu nghiệt.
"Không có hứng thú." Vân Ca nghe được câu này, trong lòng đã vòng vo mấy vòng, suy tư về đối phương nói như vậy là có ý đồ gì.
"Ha ha..." Khiến Vân Ca không ngờ là đối phương nghe xong đáp án của nàng, chẳng những không mặt đen trái lại còn cười đến càng thêm xán lạn: "Không có hứng thú phi thăng, ở tu tiên giới, ngươi xem như là một người duy nhất, để ta đoán xem, tại sao ngươi lại không có hứng thú." Mặt mày lưu chuyển, tràn đầy mị hoặc, chỉ đáng tiếc Vân Ca không thích người đồng giới, cho nên hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
"Là vì đồ đệ kia của ngươi đi?" Đối với mị lực của mình không thể mê hoặc được đối phương, nàng tựa hồ có chút bất mãn, nhớ đến nguyên nhân vì sao không mê hoặc được đối phương, liền bật cười: "Sư đồ luyến ái, không màng luân lý, vi phạm thiên địa pháp tắc, ta đoán ngươi cũng không mặt mũi nào phi thăng đi!"
Mặt Vân Ca thoáng chốc đen lại, thực sự là trực tiếp đâm trúng tim đen, đem tất cả bận tâm của Vân Ca đều nói ra.
Nàng ngược lại không phải thật sự quan tâm cái gọi là vi phạm thiên địa pháp tắc, cái gọi là luân lý, nhưng nàng phải lo lắng cho Huyễn Mạt.
"Ta nói trúng rồi?" Đối phương cười đến ý vị thâm trường: "Chỉ là đáng tiếc, ngươi vì nàng buông tha hết thảy, nhưng nàng lại không nhất định nga ~"
Vân Ca ngẩng đầu: "Ta nghĩ, chuyện của nơi này cùng các hạ không có bao nhiêu liên quan đi, cũng không nhọc đến các hạ phí tâm."
Trong lòng Vân Ca chỉ muốn trước hết lừa người này đi, bởi vì không biết Lâm Duyên Băng Lăng Băng Lăng có phải đã xảy ra chuyện hay không, Vân Ca không dám hành động thiếu suy nghĩ, huống chi, Vân Ca cũng không cảm thấy dựa vào sức một mình nàng lại có thể toàn vẹn trở ra.
Quan trọng nhất là, đối phương tìm đến nàng mục đích tựa hồ cũng không phải là vì muốn động thủ với nàng, Vân Ca suy nghĩ đến mỗi một câu nói của đối phương, cùng với lần đó Lâm Linh liên hệ với nàng, Vân Ca cảm thấy so với nói nàng ta là nhắm vào nàng, chi bằng nói mục đích gián tiếp của nàng ta là nhắm vào Huyễn Mạt.
Vân Ca bất động thanh sắc nói: "Mặc kệ ngươi có mục đích gì, tài nghệ không bằng người, muốn chém muốn giết, cứ tự nhiên."
Đối phương chậm rãi bước đến: "Ta không phải kẻ thù của ngươi, ngược lại, ta là đến giúp cho ngươi."
Giọng nói càng ngày càng mị hoặc, Vân Ca thật sâu cảm thấy kẻ trước mắt có phải đang xem nàng là nam nhân mà dụ dỗ hay không? Tuy rằng không thể không nói, thanh âm này quả thật tràn ngập mê hoặc, nhưng nàng cũng chỉ là kinh ngạc đến ngây người, cư nhiên có thể có người sở hữu một thanh âm như vậy, không hơn.
"Giúp ta?" Vân Ca cảm giác được đối phương quả nhiên mắc câu, rất nhanh thì muốn nói ra mục đích của bản thân.
"Lẽ nào ngươi thật sự nguyện ý chỉ vì một lý do mà người khác khinh bỉ, buông tha tín niệm bản thân đã kiên trì hơn mười mấy năm? Hoặc là nói, theo ngươi, sư tôn của ngươi, gia tộc của ngươi, phụ mẫu vì bảo vệ ngươi mà chết, không đủ để ngươi suy nghĩ lại sao? Hay là hết thảy cũng không sánh bằng nhất thời ý loạn tình mê?" Đối phương đã dán sát thân thể Vân Ca.
Vân Ca ngẩng đầu thẳng tắp nhìn vào đôi mắt đen như mực của đối phương, bình tĩnh nói: "Sau đó thì sao?"
Con ngươi hắc sắc của đối phương lộ vẻ kinh ngạc, tựa hồ thật không ngờ, dưới tình huống bản thân đã nói nhiều như vậy mà Vân Ca còn có thể giữ được bình tĩnh.
"Từ thiên chi kiêu tử, kiêu ngạo của Vân Phù Môn biến thành sỉ nhục của tu tiên giới, đối với ngươi mà nói, cũng không có gì đáng nói sao?"
Vân Ca không gật đầu cũng không lắc đầu, như trước diện vô biểu tình, nhưng lại làm cho đối phương cảm thấy ánh mắt nàng bỗng nhiên co rút lại một chút.
" Vậy ngươi muốn trở lại như trước kia sao? Thế giới này khó muốn nhất đó là thuốc hối hận, mà bây giờ cơ hội này ngay trước mặt ngươi, ngươi muốn không? Ngươi là muốn được vạn người truy phủng, hay là muốn tiếp tục giống như bây giờ, chẳng khác gì con chuột qua đường, người người đều có thể đạp một cước."
"...." Vân Ca sâu sắc cảm thấy đối phương trước khi đến đầu độc nhân tâm, còn chưa học tốt lớp đầu độc.
Chờ một chút, cũng không nhất định, dù sao lúc trước nàng ở Vân Phù Môn lưu lại hình tượng chính là liều mạng tu luyện. Hơn nữa những người khác cũng không phải rất hiểu nàng, cho nên nàng ta nghĩ như vậy cũng là chuyện rất bình thường.
Vân Ca thuận theo lời của đối phương, nói: "Thuốc hối hận của ngươi là gì?"
"Chỉ cần đầu sỏ gây nên tất cả những chuyện này không còn tồn tại là được rồi." Đối phương nhìn Vân Ca cười ý vị thâm trường.
Thì ra thật đúng là nhắm vào tiểu đồ đệ, hơn nữa còn là lai giả bất thiện.
Vân Ca suy nghĩ một chút, nếu như nàng thật chỉ là một thiên chi kiêu tử đơn thuần được nuôi ở Vân Phù Môn, nuôi ở trong tu tiên giới, thật sự nói không chừng sẽ là một kết quả khác, dù sao đối với thiên chi kiêu tử từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp phải trắc trở mà nói, tình hình lúc này gần như có thể bức người phát điên, huống chi trong lòng còn yêu người bản thân tín niệm từ nhỏ đến lớn.
Giống như người này nói: "Sư đồ luyến ái, không màng luân lý, vi phạm thiên địa pháp tắt."
Đối với một người tu tiên từ nhỏ đã tin tưởng âm dương tương hợp mà nói, thứ tình cảm này xác thực là có tính chất huỷ diệt, gần như có thể phá hủy tín niệm của con người.
Vì âm dương điều hòa, nam tử cùng nữ nhân kết hợp mới đúng là thiên địa chi đạo. Một một người lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, rất ít khả năng có thể không hề cố kỵ, cho dù bị người khác nói khó nghe như thế nào cũng không dao động,
Nhưng... Vân Ca nàng không phải a!
Trong lòng Vân Ca thở dài một hơi, không biết vì sao, nàng vừa nghĩ đến nếu như nàng không phải xuyên qua, như vậy có một ngày, xảy ra chuyện thế này, vậy đồ đệ của nàng phải làm sao? Có phải sẽ phải đối mặt sự phản bội đến từ người thân nhất hay không?
"Ta hiểu được." Vân Ca che mặt, khống chế tâm tình có chút không khống chế được của bản thân, sau đó xoay người, không nhìn đến biểu tình của đối phương.
Đối với phản ứng của Vân Ca, đối phương rất hài lòng: "Khổ hải vô biên, quay đầu là bờ." Vừa nói, còn vừa thở dài.
Vân Ca nghe được câu này, thiếu chút nữa bật cười, bất quá cũng may Vân Ca nhiều năm băng sơn mặt tê liệt không phải phí công giả vờ, rất nhanh thì điều chỉnh được tâm tình: "Các nàng đã sắp trở về, ngươi đi trước đi, sau này chúng ta sẽ liên lạc lại." Vân Ca nói.
"Ân, được rồi, còn có một chuyện ta muốn nói cho ngươi biết." Đối phương cũng biết Huyễn Mạt sắp trở về, đang chuẩn bị đi đột nhiên nhớ đến còn có một chuyện: "Kết giới giữa Tu tiên giới cùng Ma giới xảy ra một vài vấn đề, trong khoảng thời gian này, ngươi không nên đến chỗ đó, đợi ở chỗ này đi."
Nói xong liền rời đi. Không chút nào hoài nghi Vân Ca.
Vân Ca cảm giác được đã không còn khí tức của đối phương, thả tay xuống, lộ ra ánh mắt nghi hoặc, kẻ năng lực cao não khuyết này là thần thánh phương nào?
Vân Ca cho rằng đối phương chí ít còn phải hoài nghi một chút, kết quả không ngờ đối phương hoàn toàn không có còn phải hoài nghi, đồng thời còn móc tim móc phổi!
Nếu như không phải bởi vì mục đích của đối phương là đồ đệ của nàng, Vân Ca cảm thấy nàng nhất định sẽlàm bạn cùng kẻ não khuyết cao năng lực nào, làm bạn với một người như vậy, cảm giác giống như làm bạn với thổ hào ngốc nhiều tiền a!
Trong lòng Vân Ca đối với lai lịch của người này hoàn toàn không rõ, lúc này cũng không phải lúc để nghĩ chuyện này, Vân Ca quay đầu vẫn quyết định đi tìm Lâm Duyên cùng Băng Lăng một người một thú này trước.
Xem biểu hiện sau cùng của người này, Lâm Duyên cùng Băng Lăng khẳng định cũng không có việc gì, chỉ là không biết người này rốt cuộc có mưu đồ gì?
Trong lòng Vân Ca tính toán lại tính toán, đều không cảm thấy Huyễn Mạt có yếu điểm gì để đối phương gày bẫy.
Nếu như nói là vấn đề Huyễn Mạt nhập ma, vậy thì lúc sau nghe đối phương đề cập đến kết giới giữa tu tiên giới cùng Ma giới xảy ra vấn đề tại sao lại bình tĩnh như vậy, cho nên liền biết chắc không phải nguyên nhân này.
Nhưng ngoại trừ nguyên nhân này, Vân Ca cảm thấy thật sự nghĩ không ra nguyên nhân nào khác.
Lúc thấy Lâm Duyên cùng Băng Lăng, Vân Ca phát hiện nàng quả nhiên không có đoán sai, đối phương cũng không làm gì Lâm Duyên cùng Băng Lăng, một người một thú hoàn hoàn chỉnh chỉnh ở trong động phủ, còn về chuyện họ đang làm gì, Vân Ca biểu thị bản thân một chút cũng không muốn biết!
Đương nhiên, Vân Ca cũng biết hành động này khẳng định không phải là do hai người tự nguyện, như thế nào đi nữa với tính cảnh giác của Băng Lăng cũng sẽ không để mặc cho kẻ khác xâm nhập, chắc là nữ nhân kia đã làm gì đó.
Lúc Vân Ca đến, pháp trận đối phương dựng nên đã giải khai, Lâm Duyên cùng Băng Lăng cũng không cảm giác được có gì không đúng.
Vân Ca ngồi dưới dưới tàng cây tĩnh toạ, chờ Huyễn Mạt trở về.
Lúc Huyễn Mạt trở lại, Vân Ca lập tức cảm nhận được, mở mắt liền thấy Huyễn Mạt vẻ mặt mệt mỏi ngay cách đó không xa mà nhìn nàng, cũng không giống như trước đây đi đến trước mặt nàng, cũng không giống lúc nhỏ hận không thể cả người đều dính vào trên người nàng.
Vân Ca sửng sốt một chút, hình như nàng đã sắp quên lần trước Huyễn Mạt thân thiết với nàng là lúc nào.
Vân Ca thở dài: "Mạt Mạt, đến đây." Vân Ca ôn nhu nói.
Huyễn Mạt nghe được thanh âm này, toàn thân cứng lên một chút, ngay lúc Vân Ca cho là nàng sẽ hoan thiên hỉ địa chồm đến, thì Vân Ca thấy Huyễn Mạt đứng bất động tại chỗ, cúi đầu giống như một hài tử phạm sai lầm.
"Mạt Mạt?" Vân Ca có chút kinh ngạc, nàng cũng đã nhận ra nàng cùng Huyễn Mạt trong khoảng thời gian này có điểm không đúng.
"Sư tôn...." Giọng nói của Huyễn Mạt có chút khàn khàn, Vân Ca nghe được trong lòng buồn bã.
Vân Ca đứng lên, nếu Huyễn Mạt không chịu qua đây, như vậy thì nàng qua đó cũng giống nhau thôi, Vân Ca đi đến trước mặt Huyễn Mạt.
"Đã đi đâu?" Vân Ca dùng tay vén mấy sợi tóc không nghe lời bên tại Huyễn Mạt, sau đó nhẹ giọng hỏi.
Huyễn Mạt vẫn cúi đầu, lỗ tai đỏ ửng, lúc này đây không giống học sinh phạm sai lầm trái lại giống như cô vợ nhỏ phạm sai lầm rồi.
"....." Huyễn Mạt không nói gì.
Vân Ca thật sâu cảm thấy đủ bi kịch, cư nhiên thích một cô gái tâm trí còn chưa đủ thành thục. Nàng chỉ có thể thở dài: "Chúng ta cần nói chuyện."
Là cái lông gì khiến nàng có loại cảm giác như con gái đang vào thời kỳ nổi loạn?
Không được, không thể tưởng tượng như vậy, nàng mới chấp nhận đó là tình yêu, nếu tưởng tượng như vậy thật sự là quá.....không thích hợp rồi...
Năng lực tiếp nhận của Vân Ca rất mạnh, thích thì thích không có gì không được, hơn nữa nàng cũng không cưỡng cầu nhất định phải cùng một chỗ, như vậy lại sợ cái gì?
Vân Ca nghĩ như vậy, gương mặt không khỏi đỏ lên, Vân Ca dời ánh mắt, không nhìn đến người mang dáng vẻ tiểu nữ tử trước mắt, chỉ có thể nói, thẩm mỹ của nàng thay đổi thật nhanh a!
Vân Ca lúc này trong lòng thoáng qua một ý niệm, kiếp trước, bạn trai của nàng lưng hùm vai gấu, tam to ngũ thô, kết quả hiện tại Vân Ca vừa liếc nhìn muội tử trước mắt, chỉ có thể nói, nhân sinh biến đổi thất thường a!
Vân Ca cảm thấy lúc này nàng còn có tâm tình mỉa mai, cũng là rất liều mạng rồi.
Huyễn Mạt nhìn một chút sắc mặt biến đổi thất thường của sư tôn, trong lòng từng đợt khổ sáp, không biết nên biểu đạt tâm tình của mình như thế nào.
Trong khoảng thời gian này nàng đang tự phản tỉnh, từ nhỏ đến lớn bây giờ nàng chân chân thật thật phát hiện bản thân không phải là một người thành thục, mà giống như một hài tử được nuông chiều hư hỏng, chỉ biết đòi hỏi tình yêu của Vân Ca, mà chưa bao giờ biết thông cảm cho Vân Ca. Nàng như vậy, nếu như nàng là Vân Ca, nàng cũng sẽ không thích một tiểu hài tử ích kỷ khiến người ta tức giận như vậy.
Huyễn Mạt càng nghĩ càng cảm thấy không xứng với Vân Ca, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân là cặn bã!
Cho nên lúc Vân Ca cúi đầu liền thấy bàn tay phải của Huyễn Mạt đang rỉ máu
Thì ra Huyễn Mạt xiết chặt nắm tay, không khống chế tốt tâm tình của mình, khiến móng tay thật sâu cắm vào lòng bàn tay..
Vân Ca vừa hoảng sợ, vừa đau lòng lại vừa vô cùng tức giận: "Ngươi đây là đang làm gì?" Vân Ca vừa nói vừa dùng linh lực bao quanh vết thương.
Thành thật mà nói, trong lòng Vân Ca cũng nói không rõ là cảm thụ gì, chính là ngươi đối mặt với người ngươi thích, xuân tâm nhộn nhạo, trong lòng vừa ngọt ngào vừa khổ sở, sau đó chờ ngươi hoàn hồn, liền thấy đối phương bởi vì sự tiếp xúc của ngươi, gắt gao xiết quả đấm đến lòng bàn tay chảy máu.
Đặc biệt... Trong lòng Vân Ca cảm thấy vừa phẫn nộ vừa khổ sở, còn có một nguyên nhân nói không nên lời....
Nàng cho rằng... Nàng cho rằng... Huyễn Mạt đối với nàng cũng có loại tình cảm đó...
Vân Ca phẫn nộ là bởi vì nàng cũng không phải một người sẽ ép buộc người khác, nếu như Huyễn Mạt nói cho nàng biết hai người không có khả năng, lẽ nào nàng còn có thể ép buộc nàng ấy sao?
Khổ sở là bởi vì đời này chuyện khác người nhất mà nàng từng làm có lẽ cũng chỉ thế này mà thôi. Nhưng đã nhìn ra kết cục là bi kịch.
Vân Ca cho rằng nàng miễn cưỡng xem như một người vô dục vô cầu, nhưng giờ khắc này, nàng rõ ràng cảm giác được trái tim mình rất khó chịu, thật sự rất khó chịu.
Bạn tốt nhất của nàng đã từng nói, người như nàng, quỹ đạo phản xạ có thể quay quanh địa cầu hai vòng còn có thể thắt thêm một cái nơ bướm, lớn lên khiến kẻ khác giận sôi, đặc biệt đối với tình cảm có thể phải chờ đến lúc thất tình mới biết nguyên nhân mình nói chuyện yêu đương!
Nàng lúc đó còn cười nhạt, thất tình còn không kịp phản ứng, bởi vì khi đó vừa vặn cùng bạn trai cũ chia tay, cũng không có gì đáng nói, kết quả hiện tại mới hiểu được, không phải không phản ứng kịp, chỉ là tình cảm chưa đến mà thôi, nếu không nàng làm sao sẽ khó chịu như vậy.
Rõ ràng trong lòng cũng đã nói, nàng chính là thích mà thôi cũng không phải nhất định phải cùng một chỗ, nhưng khi nhìn đến hành vi quá kích của Huyễn Mạt, trái tim của nàng đau đến tựa hồ không thuộc về nàng, sai, giờ khắc này, nàng tình nguyện trái tim này không phải của nàng! Như vậy sẽ không đau nữa!
"...." Trong lòng Vân Ca thoáng qua vô số ý tưởng, cuối cùng chỉ là hóa thành một trận thở dài, thấy vết thương trên tay Huyễn Mạt đã chậm rãi khép lại.
Vân Ca nhìn cũng không nhìn Huyễn Mạt, chỉ là nhẹ nhàng nói: "Nếu ngươi không có ý đó, ta thế nào lại ép buộc ngươi, hay là nói, ở trong lòng của ngươi ta là một người sẽ ép buộc người khác?" Giọng nói của Vân Ca rất nhẹ, nhưng lại bi thương không cách nào diễn tả.
"(⊙o⊙)....." Huyễn Mạt mở to hai mắt, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Vân Ca.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.