Chương trước
Chương sau
Vân Ca cuối cùng vẫn là nghĩ không ra, cái gọi là ô mai rốt cuộc là lúc nhỏ nàng đã hái ở nơi nào.
Cũng chỉ đành thôi, bởi vì mình động phủ của nàng còn có một số thứ, vì vậy Vân Ca cùng Lâm Linh nói lời từ biệt chuẩn bị trở về động phủ xem một chút nhật ký của nàng xem có thể tìm được manh mối không.
Lâm Linh thật vất vả gặp được đại sư tỷ, làm sao có thể để Vân Ca đi, vì vậy khóc hô muốn đi theo, Vân Ca lẽ ra muốn nói với Huyễn Mạt một chuyện, nhưng lại đau lòng sư muội trong khoảng thời gian này phải chịu khổ nên cũng đáp ứng.
Ba người chuẩn bị đến động phủ của Vân Ca, nhưng Vân Ca thật không ngờ cư nhiên sẽ gặp phải Minh Hiên.
Đầu tiên nhìn thấy Minh Hiên, Vân Ca cũng không nhận ra, nam tử trước mắt sẽ là thiên chi kiêu tử kia sao, sau đó Lâm Linh huých nhẹ cánh tay của Vân Ca, Vân Ca lúc này mới chú ý đến ánh mắt của Minh Hiên, tràn đầy vẻ lo lắng.
Vân Ca phản ứng đầu tiên chính là nắm chặt tay của Huyễn Mạt bên cạnh, trong lòng không khỏi có loại cảm giác chột dạ.
Huyễn Mạt bất động thanh sắc đứng ở trước mặt Vân Ca.
Lâm Linh phát hiện hai người kia không có chuẩn bị chào hỏi, vì vậy liền mở miệng trước: "Minh Hiên sư huynh, đã lâu không gặp."
Ánh mắt Minh Hiên từ trên người Vân Ca thu hồi lại: "Lâm Linh sư muội."
"Minh Hiên sư huynh, Lâm Linh dẫn theo hai sư muội còn có chuyện, đi trước một bước." Lâm Linh cảm thấy bầu không khí có chút sai.
Lâm Linh rất hiểu đại sư tỷ nhà nàng, việc không thích tuyệt đối sẽ không làm, cho dù là môn phái buộc nàng làm, nàng không thích thì sẽ không làm, cho nên lúc ban đầu đại sư tỷ đáp ứng Minh Hiên kết làm đạo lữ Lâm Linh vừa mới bắt đầu là không vui, đại sư tỷ nhà nàng làm sao có thể gả cho người khác?
Về sau ngẫm lại cũng cảm thấy không sai, vì vậy thật vất vả tiếp nhận rồi, kết quả thật không ngờ xảy ra việc như vậy.
Lâm Linh cũng biết thân trong sạch của đại sư tỷ đã không còn, Vân Phù Môn không thể nào chứa chấp đại sư tỷ, hiện tại Minh Hiên sư huynh cư nhiên đến đây, Lâm Linh đương nhiên là tưởng tượng ra tình tiết ngược tâm.
Nhưng nhìn đến ánh mắt kia của Minh Hiên sư huynh, Lâm Linh có loại dự cảm bất tường, thảm, thuần khiết của đại sư tỷ a! Hình như không phải giống như nàng tưởng tượng.
Lâm Linh cũng không quan tâm rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nàng từ nhỏ chính là mù quáng sùng bái đại sư tỷ, nhưng nàng quan tâm người khác nhìn đại sư tỷ thế nào, Vân Phù Môn lần này truy sát khiến Lâm Linh vô cùng thương tâm, bây giờ lại thêm chuyện này, càng thêm phiền toái.
"Sư muội là muốn đi đâu?" Minh Hiên hỏi vấn đề này mặc dù là đang hỏi Lâm Linh, nhưng ánh mắt cũng đặt trên người Vân Ca, ánh mắt chứa lệ khí không thể che giấu.
Vân Ca cảm thấy cũng thật có lỗi với Minh Hiên, nhưng nếu như xin lỗi, hiện tại kỳ thực không phải lúc, nàng chỉ có thể tiếp tục trầm mặc, hoàn toàn xem như Minh Hiên không nhận ra nàng, vẻ mặt không biểu lộ gì.
Huyễn Mạt buông xuống ánh mắt nhưng không có bình tĩnh như tưởng tượng, trong lòng cười nhạt, nàng thật không ngờ người này cư nhiên sẽ lại tìm đến nhanh như vậy, không thể giết người này sao? Huyễn Mạt cười nhạt, như vậy thì đã sao?
Lúc trước nàng đã phát hiện một vấn đề, nàng không có cách nào giết Minh Hiên này, tựa như nàng cũng không thể giết Bạch Hổ, nhưng vậy thì đã sao, tay phải của Huyễn Mạt, ngón tay thon dài như bạch ngọc lúc này tản ra nhàn nhạt hắc khí, không nhìn kỹ gần như không thể nhìn ra, tay trái vẫn như trước nắm tay Vân Ca, ấm áp trước sau như một.
Vân Ca lẽ ra cho rằng Minh Hiên có thể sẽ khó xử nàng, kết quả thật không ngờ Minh Hiên châm chọc khiêu khích nói vài câu sau đó thân thể cứng nhắc, sau đó đầu cũng không quay lại mà đi rồi.
Lâm Linh cũng cảm thấy có chút kỳ quái, dán đến: "Sư tỷ, ngươi có cảm thấy Minh Hiên sư huynh có chút kỳ quái hay không?"
Vân Ca có chút xấu hổ, xoa mũi: "Sư muội, chúng ta đi trước đi, còn có việc gấp."
Trong lòng Lâm Linh vẫn thường muốn biết lúc trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bất quá nếu sư tỷ không muốn nói như vậy Lâm Linh cũng sẽ không hỏi.
...........
"A...." Một điểm nhạy cảm không thể nói nào đó bị tùy ý đùa bỡn, Lâm Duyên nhịn không được rướn cổ lên, nhẹ nhàng mà ngâm ra tiếng, tấm thảm lửa đỏ giữa hai chân tuyết trắng càng lộ vẻ dụ hoặc, mà giờ khắc này bởi vì điểm nhạy cảm bị chạm vào mà run rẩy, cánh hoa mềm mại nhịn không được kích thích đến từ đầu ngón tay lành lạnh, sau đó lúc gần như sắp chết, người ở trên người nàng, người vốn dĩ da thịt tương dán đột ngột dừng lại, Lâm Duyên cảm thấy thật sự có thể khóc rồi... Lúc này lại dừng lại a!
Chuyện khiến Lâm Duyên khóc không ra nước mắt đã xảy ra, người một khắc trước còn cùng nàng đắm chìm trong dục vọng, giờ khắc này cư nhiên đọc H văn, đúng vậy, không sai chính là H văn, Lâm Duyên nghe được nội dung xấu hổ vô sỉ đó, quả thực muốn chết....
"..'.đừng..' Lâm Duyên vẫn là nhịn không được mà giãy dụa, nàng biết bản thân không thể phản kháng, cho dù phản kháng cũng không có khả năng thành công, nhưng nếu như xuyên vào nàng sẽ không bị đau chết sao? Nơi đó của nàng làm sao cóthể chịu nổi? Nhưng loại thời điểm này nước mắt của Lâm Duyên trái lại kích khởi thútính của người nào đó, mặc kệ Lâm Duyên khóc thế nào, tuyệt đối cũng không thểbuông tha Lâm Duyên. Ngồi xuống, đem một chân của Lâm Duyên gác trên vai mình, hai tay nhẹ nhàng ôn nhu đẩy ra cánh hoa, tìm được nơi nào đó, sau đó mút lấy, dùng đầu lưỡi trêu đùa trước huyệt khẩu, sóng nhiệt từ bụng dâng lên, khiến Lâm Duyên dần mất đi lý trí...'Duyên Nhi chỗ này thật đúng là chặt đến mê người'." Băng Lăng đọc xong, sau đó trên mặt còn có mê mang, giọng nói vốn dĩ băng lãnh đọc xong đoạn văn này, đứng tại chỗ nhìn Lâm Duyên hai gò má ửng đỏ, ánh mắt ngấn nước đang nhìn về phía nàng: "Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng." Băng Lăng lẩm bẩm một câu, sau khi nàng hóa hình liền không thể đọc được ý nghĩ của Lâm Duyên, cho nên nàng liền có chút không quen, hơn nữa, phản ứng của Lâm Duyên cùng suy nghĩ trước đây của Lâm Duyên có bất đồng rất lớn, cho nên mới khiến nàng càng thêm mê mang.
"...." Lâm Duyên lúc này trong lòng sắp hỏng mất, nàng chưa từng trải qua tình huống như vậy a! Holy shit! Ngươi rốt cuộc có thể làm xong chuyện rồi hãy nghĩ những thứ này có được không.
"Thú...." Lâm Duyên đáng thương nhìn về phía Băng Lăng đang lộ vẻ quấn quýt, ánh mắt bởi vì một số nguyên nhân mà ẩm ướt, có loại mê hoặc không nói nên lời.
Băng Lăng chỉ cảm thấy Lâm Duyên như vậy chỉ có thể thuộc về nàng, cũng không quản rốt cuộc là lạ ở chỗ nào, một lần nữa cúi người xuống, da thịt lại một lần nữa gắt gao dán hợp, khiến Lâm Duyên thoải mái thở dài, tiếp đó liền cảm thụ được nồng đậm ý xấu đến từ Băng Lăng, cả thế giới toàn là ý nghĩ xấu xa.
"Sao ngươi lại không khóc?" Giọng nói của Băng Lăng còn mang theo một loại đầu độc, nhưng nội dung này vẫn không bị lãng quên a!
Băng Lăng nói tiếp: "Trong suy nghĩ của ngươi, làm loại chuyện này, thư thái không phải sẽ muốn khóc sao?"
"...." Để sét đánh chết nàng đi, nàng rốt cuộc hiểu rõ vì sao Băng Lăng vừa rồi lại ngừng lại được rồi, còn nói những lời đó, nàng có thể nói, đó là bởi vì ác thú của nàng, sai, là ác thú của độc giả, thích tiết mục kích thích sao? Cường cường liền sảng khoái....... Ách..... Nàng cũng không dám viết cái gì mà cưỡng ép nữa.... Thật sự.....
Lâm Duyên không trả lời khiến Băng Lăng cho là nàng đã làm không tốt, Băng Lăng lại muốn một lần nữa, làm chuyện khiến người ta đỏ mặt mà lúc trước trong đầu Lâm Duyên vẫn nghĩ.
Lâm Duyên thật sự muốn khóc, dừng một chút làm một chút, thật sự sẽ không khiến nàng bị ám ảnh sao? Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng thân thể vẫn như cũ không nghe theo sai khiến của nàng, người nào đó không chút nào nương tay đụng chạm, khiến Lâm Duyên lại một lần nữa cả người run rẩy, thắt lưng mềm nhũn.
Lâm Duyên quyết định, nàng thật sự phải phản kháng, nếu không ngày tháng sau này thật sự không cách nào sống tiếp, vốn là muốn kiên quyết cự tuyệt, nhưng bởi vì thở dốc, mở miệng ra lại trở thành dục cự hoàn nghênh: "Đừng làm ta như vậy....."
Lâm Duyên không kiềm hãm được giãy dụa thắt lưng đang bị người kia nắm trong tay, vừa giống như lẫn tránh vừa giống như nghênh hợp, vũ động mê người mị hoặc khiến huyết mạch sôi trào: "Thú....."
Bị người gọi, ngẩng đầu liền hôn, má phấn mặt đào của mỹ nhân gần ngay trước mắt, dung mạo diễm lệ, xinh đẹp phong tình, mắt phượng câu hồn, sóng mắt lưu chuyển khiến người ta chỉ cảm thấy mị hoặc vô song, rõ ràng người trước mắt sinh ra là tướng mạo này, nhưng người bị áp lại là nàng. Lâm Duyên cảm thấy rất ủy khuất a!
Cảm giác nàng giống như một nữ hán tử, sau đó bị nữ chủ xinh đẹp trong H văn đè ép... . Đọc truyện hay tại # TR UMtruyen. C OM #
Chờ một chút, đại sư tỷ lúc trước..... Cùng là người lưu lạc thiên nhai a! ( chắc là chỉ người cùng cảnh ngộ)
Băng Lăng giờ khắc này rốt cuộc thỏa mãn, nhưng không có buông người kia ra, mà là càng thêm sâu sắc trao đổi một lần...
Cuối cùng, Lâm Duyên eo mỏi lưng đau, toàn thân vô lực nằm ở trên thảm, khóc không ra nước mắt....
"Ta muốn đi tìm chủ nhân...." Lâm Duyên chỉ có một ý nghĩ duy nhất, nàng tuyệt đối không nên cùng Băng Lăng đơn độc ở cùng một chỗ nữa... Quá điên cuồng....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.