Lâm Duyên cho rằng, hôm sau hai người kia khẳng định ở chung sẽ rất xấu hổ, nàng đã chuẩn bị xong, cùng nhau lúng túng, kết quả.... Ha ha... Nàng suy nghĩ quá nhiều...
Hôm sau hai người gần như không có chút ảnh hưởng nào, ngoại trừ thỉnh thoảng ánh mắt nhìn Lâm Duyên có chút không bình thường ra!
Lâm Duyên cảm thấy có thể quỳ lạy hai người này rồi! Rốt cuộc làm sao làm được chuyện này a!
Mỗi lần nàng bị Băng Thú hung hăng ngược một lần, sau đó tay chân đau đau nhức, toàn thân đều không giống của bản thân nàng, nàng còn phải nháo hai ngày không được tự nhiên.... Ách... Sai, đó không gọi là không được tự nhiên, gọi là "nơi đó có áp bách, nơi đó có đấu tranh".
......
Chờ một chút! Cái này không có tính tương tự a!
"Đại sư tỷ...." Lâm Duyên hoàn toàn làm như không nhìn thấy ý cảnh cáo của Huyễn Mạt: "Đại sư tỷ, thật sự muốn quay về Vân Phù Môn sao?"
"Ân." Vân Ca gật đầu: "Chuyện của Sư tôn có kỳ hoặc, quan trọng nhất là đèn sinh mệnh của ta ở Vân Phù Môn, dựa theo thái độ của nhị trưởng lão ngày hôm qua, nhưng một tia sinh mệnh của ta ở đèn sinh mệnh vẫn không bị thương tổn, như vậy nhất định là sư tôn đã làm gì đó." Cũng là nguyên nhân này, Vân Ca trong lòng là hoài nghi Liêm trưởng lão căn bản không xảy ra chuyện, nếu không đèn sinh mệnh của nàng khẳng định đã rơi vào tay Vân Phù Môn.
Lâm Duyên lúc này mới nhớ đến một việc nghiêm trọng như vậy!
"Đại sư tỷ....
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-gia-cua-nhan-sai-nu-chu/1476140/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.