Cuộc sống của Lâm Duyên có thể nói quá kinh hồn táng đảm, bất quá cũng may bắt đầu từ ngày thứ hai, Vân Ca không tuyệt thực nữa, tuy rằng không phản ứng nàng nhưng tốt xấu gì cũng đã chịu ăn. Lâm Duyên nghĩ nên trao đổi cùng đồng hương này như thế nào, tuy rằng nàng cảm thấy hiện tại trong lòng đồng hương này hình tượng của nàng là rất H rất bạo lực.... Viết H văn..... Thật là muốn khóc... "Cái kia...." Lâm Duyên cân nhắc ngôn từ: "Đại sư tỷ, ở thế giới kia ngươi có đặc biệt tưởng niệm người nào không?" Lâm Duyên suy nghĩ một chút, hai người các nàng cũng chỉ có thể bàn về cái thế giới kia, nếu không thì sao? Thế giới này, nàng dám bàn luận sao? Mỗi giây phút đều có thể đụng phải bom trên người Huyễn Mạt. "Thành thật mà nói, ở thế giới kia ta cũng tên là Lâm Duyên!" Lâm Duyên nhìn thấy Vân Ca không có phản ứng nàng, tự mình nói. Vân Ca mở mắt, ánh mắt nhìn về phía Lâm Duyên không có một tia dao động: "Lâm Duyên?" Lâm Duyên xoa mũi, đột nhiên nhớ lại bản thân viết H văn, nữ chủ cùng tên với nàng, rất ủy khuất, lúc đó thật không phải là chuẩn bị viết H văn a! Nếu như không phải vậy nàng cũng sẽ không dùng tên của mình đặt cho của nữ chủ a! Nàng lại không biến thái! "...." Lâm Duyên có chút vô tội nhìn về phía Vân Ca. " Ngươi quen biết Mạc Tá?" Giọng của Vân Ca nhàn nhạt, không có tình cảm gì. "...." Làm sao bây giờ? Thật là muốn khocs!!! Lâm Duyên rốt cuộc hiểu rõ bản thân đã xuyên vào hoàn toàn là đến nhận lấy cái chết! "Vân Ca?" Lâm Duyên cẩn thận gọi, Lâm Duyên cảm thấy nàng thực sự là tìm đường chết a! Nàng lúc đó đang thiếu một cái tên cho nữ phối, nàng lại là một kẻ không biết đặt tên, liền hỏi bạn trai nàng nên gọi tên gì, bạn trai nàng lúc đó đang nghe điện thoại, sau đó không biết đối phương đã nói gì, bạn trai nàng liền rống lên một tiếng: "Vân Ca!" Lâm Duyên lúc đó cảm thấy cũng không tệ lắm, có thể dùng... Sau đó mới biết được tên này là tên của một người bạn gái khác của tên nam nhân cặn bã một chân đạp hai thuyền kia.... Lúc nàng biết được, đại sư tỷ nhân vật này cũng đã chết thảm rồi.... Chỉ có thể nói.... Nàng phải lấy cái gì đến cứu vớt một đoạn trùng hợp kỳ cục này không a! Vân Ca chỉ là nhìn thoáng qua Lâm Duyên đang giống như bị sét đánh, sau đó nhắm hai mắt lại, tiếp tục tĩnh toạ, kỳ thực trong mắt của nàng cũng không có bình tĩnh như tưởng tượng. Thành thật mà nói, khi đó, nhìn thấy tên chương, phản ứng lớn như vậy cũng có một bộ phận nguyên nhân là bởi vì cái tên này, tiểu tam của tên nam nhân cặn bã kia nàng đương nhiên biết tên gọi là gì... Trong lòng Vân Ca một mảnh yên tĩnh, nàng cũng biết muội tử chen chân kia cũng không biết sự tồn tại của nàng, mặc kệ phương diện này Lâm Duyên có lỗi hay không, Vân Ca cũng không có tâm tình tính toán gì nữa. Dù sao đối với Vân Ca mà nói, những chuyện này đều đã là chuyện của mười mấy năm về trước, cũng giống như chuyện của kiếp trước, sai, chuẩn xác mà nói chính là chuyện của kiếp trước.... Loại cảm giác này chính là..... Lúc nhỏ có một bạn cùng tuổi cướp kẹo của ngươi, nhiều năm sau đó, hai người gặp nhau, thế nào cũng sẽ không sinh ra tâm tư muốn tranh cãi ầm ĩ. "Vân Ca....." Lâm Duyên len lén nhìn Vân Ca, trong lòng có chút khó chịu, lúc đó nàng thật sự không biết tên nam nhân cặn bã đó có bạn gái.... Sau khi biết được, Vân Ca đã không biết đến nơi nào rồi, nói cho cùng là thế nào cũng không tìm được, nàng cũng cùng nam nhân kia chia tay. "Vân Ca...." Lâm Duyên lấy dũng khí gọi một tiếng nữa, nàng cũng không biết vì sao nàng không cách nào đối mặt Vân Ca, trong lòng có cảm giác áy náy sâu sắc. Nàng đã nghe nói qua về Vân Ca, sau khi biết một bạn khác của nam nhân cặn bã là Vân Ca, nghe nói đến Vân Ca, chỉ tổng kết được một câu "hoa lài cấm bãi phân trâu!" Lúc đó nàng có một người bạn có quen biết Vân Ca, đối với Vân Ca đánh giá chỉ có một câu "Đó là một người chỉ cần ngồi một chỗ, cái gì cũng không cần nói, sau đó tất cả mọi người có thể không ngừng tâng bốc, nữ thần chính là dùng để ngưỡng vọng!" Bây giờ người này, cảm giác đều là bởi vì nàng cho nên mới phải chật vật như vậy.... Nếu như không phải nàng, sẽ không có cái gọi là "Bên thứ ba chen chân", tình cảm cũng sẽ không thất ý... Nếu như không bởi vì nguyên nhân này, như vậy cũng sẽ không xem tiểu thuyết rách nát này Nếu như không xem tiểu thuyết rách nát này, Vân Ca làm sao sẽ biến thành bộ dạng này! ....... ....... Càng nghĩ Lâm Duyên càng cảm thấy đơn giản là nghiệp chướng nặng nề! Đặc biệt thấy Vân Ca sắc mặt tái nhợt thì càng áy náy. "Vân Ca, ngươi yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ ngươi!" Lâm Duyên không biết nên nói cái gì, chỉ có thể bảo đảm như vậy, tuy rằng nàng là viết tiểu thuyết nhưng năng lực biểu đạt của nàng thật sự không ổn, nến không cũng sẽ không viết đến mấy triệu chữ, vẫn chỉ có thể viết H văn, tựa như có một độc giả đã nói, năng lực biểu đạt của nàng, cũng chỉ có thể viết H văn loại này, ngoại trừ cảnh thịt, H văn cũng không có yêu cầu gì khác nữa. "....." Vân Ca nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lâm Duyên, sau đó nhìn cũng không thèm nhìn đến Huyễn Mạt đang tiến vào, một lần nữa nhắm mắt lại. Nếu như là hai ngày trước, Huyễn Mạt vừa vào, Lâm Duyên lập tức giảm đi cảm giác tồn tại, đi ra ngoài, nhưng hiện tại không giống như trước a! Lâm Duyên thật sâu cảm thấy bảo vệ chủ nợ không bị xâm phạm là chức trách của nàng! Lâm Duyên giống như không hề thu được mệnh lệnh của Huyễn Mạt, đứng ở trước mặt Vân Ca, ngăn trở giữa Vân Ca cùng Huyễn Mạt. Huyễn Mạt giống như không nhìn thấy Lâm Duyên, ánh mắt thẳng tăp nhìn Vân Ca. Lâm Duyên cảm thấy thật là kiếp trước nàng đã hủy diệt cả hệ ngân hà hay sao? Nếu không nàng làm sao sẽ dính đến việc này a? Còn không chờ Huyễn Mạt phát hỏa, đuôi của Băng Thú đã nhẹ nhàng quấn một vòng, liền đem người nào đó cố chấp đứng trong băng động cuốn ra ngoài. Vân Ca mắt vẫn nhắm như cũ, giống như không cảm thấy ánh mắt rơi vào trên người nàng, đan điền đã phong ấn, căn bản không có cách nào tu luyện, nhưng Vân Ca cũng không quan tâm, chỉ là ngồi xếp bằng trên da lông của Hỏa Diễm Thú được trải trên băng sàng, tấm chăn này là khi đó nàng làm cho Huyễn Mạt. "....." Vân Ca không nói gì, Huyễn Mạt cũng không nói gì, chỉ là nhìn Vân Ca, dưới thân Vân Ca có da của Hỏa Diễm Thú làm thảm, trên người còn khoác áo choàng từ da Hỏa Diễm Thú, cho nên cho dù không có linh lực hộ thể cũng sẽ không cảm thấy lạnh, nhưng Huyễn Mạt không phải như vậy. Nàng vừa tiến vào, Vân Ca liền cảm giác được gió lạnh trên người Huyễn Mạt. Huyễn Mạt cũng giống như nàng, không có linh lực hộ thể..... Huyễn Mạt không giống nàng, linh lực của Huyễn Mạt không biết có phải bởi vì vấn đề phật thân lần đó, nên dường như không có cách nào điều động hộ thể hay không, linh lực có thể điều động đều có liên quan đến ma khí. Huyễn Mạt hiện tại không thể nào đến để gợi lại hồi ức thống khổ của Vân Ca. Cũng không có mấy ngày, Huyễn Mạt lại gầy một vòng, cứ như vậy không gần không xa mà đứng ở nơi đó, bởi vì lúc Băng Thú cuốn Lâm Duyên đi cũng không dựng lên một tầng kết giới mới, cho nên từ cửa động từng cơn gió lạnh thổi vào, Huyễn Mạt đứng ở ngay cửa, ngăn chặn từng đợt gió lạnh tràn vào. Vân Ca mở mắt liền thấy hài tử trước đây nàng nâng niu trong lòng bàn tay đứng cách đó không xa, thân thể mảnh mai được vây trong đạo phục bạch sắc rộng thùng thình, mang theo một loại quật cường tuyệt vọng, Vân Ca nghĩ a! Đã từng, nàng cũng mang Huyễn Mạt gầy gò thế này về Vân Phù Môn, nuôi ở bên cạnh mình, nhìn hài tử vốn dĩ gầy teo nho nhỏ biến thành da trắng như ngọc, khuôn mặt tinh xảo, mặt mày lưu luyến, cười tươi như hoa, xinh đẹp động lòng người, sẽ ngây thơ vùi vào ngực nàng làm nũng, biết quan tâm nàng, trở thành nỗi lo lắng duy nhất trong thế giới này của nàng......
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]