Lâm Duyên vừa gặm quả ngô, vừa chọc vào người Băng Thú: "Thú a! Ngươi rốt cuộc đã trở về! Còn mang theo ngô về cho người ta!"
Băng Thú không để ý tới Lâm Duyên, quay cái mông mao nhung về phía Lâm Duyên, không chịu lên tiếng.
Lâm Duyên đã thành thói quen Băng Thú phản ứng như thế, cũng không thèm để ý, tự mình thở dài nói: "Thú a! Qua một đoạn thời gian nữa nhớ kỹ nhặt xác cho ta...."
Ánh mắt ai oán, sau đó hung hăng gặm quả ngô: "Cả đời tuyệt đối sẽ không vì tìm kiếm cái lạ mà viết loại H văn đáng chết này nữa!"
Băng Thú vốn dĩ đang nhắm mắt, đã mở mắt ra, nó nghe không hiểu Lâm Duyên đang nói cái gì, trong lòng nghĩ vẫn đang nghĩ đến việc chủ nhân phân phó nó làm.
.........
"Vân Ca, ta có thể cùng ngươi ở riêng một lúc không?" Minh Hiên mở miệng nói, ngữ khí ôn hòa.
Giọng của Minh Hiên tuy rằng ôn hòa nhưng trong lòng vẫn là có chút buồn khổ, lẽ ra trong khoảng thời gian này chính là dùng để làm quen đây đó, kết quả hai người cư nhiên một lần thế giới hai người cũng không có, hắn đến bây giờ nói chuyện với Vân Ca còn không bằng một nửa so với tiểu sư muội lải nhải không ngừng.
Vân Ca nhìn thoáng qua Lâm Duyên ở bên cạnh run một cái, toàn thân không được tự nhiên, biểu hiện trên mặt cũng không tốt lắm, sau đó quả đoán lắc đầu: "Tiểu sư muội, cùng Mạt Mạt đều là người một nhà, không cần cố kỵ!"
"...." Trong lòng Minh Hiên nghẹn nín! Cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-gia-cua-nhan-sai-nu-chu/1476127/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.