Lúc Vân Ca thấy vẻ mặt.....hèn nhát đi ba bước dừng một bước của nữ chủ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, người này vẻ mặt này là có ý gì? Trong lòng Vân Ca đã thay đổi trăm nghìn loại tư tưởng khác nhau, cuối cùng vẫn là bị vẻ mặt này của Lâm Duyên đánh bại, bộ dáng của nàng lớn lên rất hung tàn sao? Lúc nàng đi, người này không phải còn líu ríu, thế nào đều đuổi không đi sao? Khi đó vẫn chỉ mới dẫn khí nhập thể mà thôi, hiện tại cũng đã trúc cơ, kết quả còn dùng dáng vẻ như nàng có thể ăn thịt nàng ta, chẳng lẽ bộ tiểu thuyết này nữ chủ không phải đi con đường khí phách ngút trời, mà là phẫn trư ăn lão hổ? Vân Ca đề cao cảnh giác, cũng không phải là không thể được a! Lâm Duyên dưới áp lực của Huyễn Mạt, tâm muốn khóc cũng có rồi, dũng khí nhìn Vân Ca cũng không có, nữ thần! Có lỗi với ngươi a! Tỷ phải thay thế ngươi đi cướp nam nhân của nữ chủ! Cho dù ngươi thật sự thích nam nhân kia cũng vô dụng a! Tỷ thật không phải là tự nguyện! "Đại sư tỷ...." Giọng nói của Lâm Duyên khiếp nhược, một chút cũng không giống người trúc cơ kỳ. Vân Ca luôn cảm thấy người này diễn hơi quá, bất quá nếu đối phương thích, nàng cũng không thể nói gì, nói cho cùng nàng không chọc đến người này là được, nàng đối với Minh Hiên có ý gì đặc biệt hay không, có cần kết làm đạo lữ hay không thì Lâm Duyên và Minh Hiên hiện tại thiên phú còn cao hơn nàng, đến lúc đó hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt, kết làm đạo lữ vậy cũng không tính là chuyện đặc biệt, Vân Ca nghĩ như vậy, tuy rằng rất không muốn cho kẻ phẫn trư ăn lão hổ này sắc mặt tốt, nhưng đỡ không được người này là thân phận nữ chủ, Vân Ca vẫn thả mềm giọng nói: "Người của Quy Nhất Tông hai ngày nữa sẽ đến, thân thể ta khó chịu, nếu như tiểu sư muội có thời gian thì giúp đại sư tỷ chiêu đãi bọn họ, Thiếu tông chủ Quy Nhất Tông tiểu sư muội còn nhớ chứ? Từng cùng đến nơi cực hàn, đều xem như quen biết, tiểu sư muội không nên câu nệ, đến lúc đó nhớ kỹ giúp đại sư tỷ một tay, trong khoảng thời gian này đại sư tỷ không có thời gian." Lâm Duyên quả thực cảm động đến lệ rơi đầy mặt, đại sư tỷ, ngươi chính là: nữ thần của ta a! Nữ thần quả nhiên ôn nhu nhất! Quan tâm chăm sóc nhất! Sau đó Lâm Duyên chỉ cảm thấy sau lưng dâng lên một trận mát lạnh, sau đó liền thấy nữ chủ lớn lên coi như thanh tú nhà nàng, từ trong động phủ bước ra, giống như một thiếu nữ hoạt bát đáng yêu, thoáng chốc liền nhảy đến trước mặt Vân Ca, cười đến mặt trời rạng rỡ! Lâm Duyên cảm giác mình cũng bị nụ cười này đâm mắt mù rồi, oh shit! Đây không phải là nữ chủ đi! Lúc trước khi xây dựng nhân vật nữ chủ rõ ràng là " Người đẹp miệng không ngọt, lớn lên yêu dã lại không có năng lực phản kháng!" Cái này có điểm nào phù hợp? "Sư tôn, đã nói cùng đi hậu sơn~" Giọng nói nhu nhu, mang theo nồng đậm làm nũng. Vân Ca đem người từ trên người mình kéo xuống: "Ngoan, không nên nháo." Sau đó nhìn về phía Lâm Duyên: "Đây là đồ đệ ta mới thu nhận, Mạt Mạt." Lẽ ra Vân Ca muốn nói là Huyễn Mạt, nhưng lại sợ Lâm Duyên hỏi cái gì, vì vậy cũng không có nói. Đầu của Lâm Duyên đã bị một đám dê, lạc đà chạy chồm hung hăng dày xéo, người này thật là nữ chủ đêm qua nàng đã thấy sao? Nữ chủ lúc nào đã được lập trình thêm kỹ năng diễn xuất, vì sao tác giả như nàng lại không biết? ╮ ( ╯ ▽ ╰) ╭ được rồi, những chuyện tác giả như nàng không biết còn nhiều nữa! Chỉ là đáng lý ra chính là hung tàn, độc ác, âm lãnh, máu lạnh.... Vừa đến trước đại sư tỷ liền biến thành "Ta là tri kỷ tiểu áo bông của ngươi a!". Thái độ thay đổi thật sự quá nhanh đi, thật sự sẽ không bị nhân cách phân liệt sao? Lâm Duyên mỉa mai thì mỉa mai, nhưng mạng sống nàng vẫn cần, nên chỉ có thể cung cung kính kính gật đầu: "Tiểu sư điệt, nhĩ hảo." Ngoài miệng là có chiếm tiện nghi, nhưng động tác cung kính đến còn kém cúi đầu chín mươi độ. Vân Ca thấy Lâm Duyên như vậy, âm thầm nhíu mày một cái, vui quá hóa buồn, chỉ số thông minh của nữ chủ có phải có vấn đề hay không? Vân Ca cũng sẽ không đem những lời này hỏi ra, Huyễn Mạt cũng ngọt ngào gọi một tiếng: "Sư thúc." Vô luận thanh âm này có bao nhiêu ngọt, Lâm Duyên vẫn giống như toàn thân đều nổi da gà. Sau khi Lâm Duyên đi rồi, Vân Ca dẫn Huyễn Mạt trở vào trong động phủ, lời nói thấm thía dặn dò Huyễn Mạt: "Tiểu sư thúc này của ngươi không phải một thiện tâm nhân. Sau này không thể trở mặt, nhưng cũng không thể thâm giao." Vân Ca nói lời này không phải không có lý do, Lâm Duyên hết lần này tới lần khác len lén nhìn Huyễn Mạt, Vân Ca đều nhìn ở trong mắt. Huyễn Mạt là nàng mang về, bởi vì có Huyễn Diện, cho nên trong mắt người ngoài Huyễn Mạt chính là một người bình thường, nhưng ánh mắt của Lâm Duyên, Vân Ca luôn cảm thấy tràn đầy tính toán, không biết có phải bởi vì nàng đối với nữ chủ này đã tưởng tượng quá nhiều hay không. Huyễn Mạt gật đầu: "Sư tôn không thích nàng?" Vân Ca không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ là nhíu mày một cái: "Ta không thích người tâm kế quá sâu, thời thời khắc khắc đều tính toán người khác, nàng đã trúc cơ, nhưng vẫn ra vẻ nhu nhu nhược nhược, muốn phẫn trư ăn lão hổ..." Vân Ca không hề chú ý đến, lúc Huyễn Mạt nghe nàng nói như vậy, huyết sắc trên mặt cấp tốc rút đi, sắc mặt hoàn toàn tái nhợt, trong mắt một mảnh u ám, hoàn toàn không có loại cảm giác thần thái phi dương vừa rồi. "Mạt Mạt, vi sư hy vọng ngươi sống vui vẻ, không nên cùng người như thế tiếp xúc." Vân Ca còn nhớ rõ những chuyện trước kia, luôn cảm thấy Lâm Duyên sẽ dạy hư đồ nhi ngoan của nàng, Vân Ca hy vọng tiểu đồ nhi của nàng khộng giống như Lâm Duyên, dù sao nếu như Lâm Duyên có chuyện gì còn có hào quang của "nữ chủ" bảo bọc, nhưng Huyễn Mạt thì sao? Huyễn Mạt không có gì cả, còn mệnh khổ, không thể có bệnh của nữ chủ nhưng lại không có mệnh như nữ chủ! Quả thực không thể thảm hại hơn! ........ Bên kia, Lâm Duyên đã về đến hậu sơn, vừa thấy được Băng Thú liền nhào tới: "Ta quá ngây thơ rồi! Cũng là ngươi tốt nhất a! Ngược tâm và vân vân quá tàn nhẫn rồi!" Nàng xin thề sau này sẽ không bởi vì bị Băng Thú ngược thân mà ngóng trông Huyễn Mạt trở về nữa! Cũng không dám nữa! "Không cụt tay gãy chân, tốt xấu gì cũng nên hài lòng đi?" Bạch Hổ nhìn thoáng qua người nào đó ghé vào trên người Băng Thú không chịu đứng lên, thản nhiên nói. "Ha ha...." Không thèm nói chuyện cùng nam phối ngay cả số thứ tự cũng không có! Chính là tùy hứng như vậy! Bạch Hổ bị nụ cười của nàng cười đến sợ nổi da gà, từ lúc hắn đến đây, tu sĩ này vừa nhìn thấy hắn chính là cười như vậy, cũng không nói chuyện với hắn, là một người đặc biệt kỳ quái. Bạch Hổ làm sao biết Lâm Duyên hoàn toàn là đố kị a! Dựa vào cái gì cả ba đều là nô lệ, nàng bị ngược thảm nhất, Băng Thú cùng con thượng cổ thần thú này lại ở vào gia đoạn không có chuyện gì làm, nàng đương nhiên không dám đối nghịch cùng Băng Thú, đó không phải là muốn chết sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]