Tiểu Huyễn Mạt co rúc trong lòng Vân Ca, chỉ là lúc bốn người leo lên tòa băng sơn cao nhất thoáng nhìn về phía sau, băng thú trốn ở chân núi run lên mấy cái, trong lòng đã lệ rơi đầy mặt, lão đại, ngươi như vậy cũng có thể nhận ra ta? Đây là hãm hại thú đi?!
Tiểu băng thú nhất cấp năm đó thật sâu cảm thấy tương lai nước sôi lửa bỏng.
Lúc trước nó là bị Tiểu Huyễn Mạt ném đến nơi này, đối với băng thú mà nói, nơi này là nơi tu luyện không thể tốt hơn, hiện tại nó đã là lục cấp băng thú.
"Tương truyền trên mỗi băng sơn đều có một kỳ vật, Địa Tâm Quả hẳn là ngay trên đỉnh băng sơn này." Minh Hiên nhìn thoáng qua băng sơn cao không với tới trước mặt, sau đó nói với Vân Ca.
Vân Ca cũng nhìn thoáng qua, sau đó gật đầu, vừa liếc nhìn Lâm Duyên hết nhìn đông tới nhìn tây ở bên cạnh: "Tiểu sư muội nhớ kỹ không nên chạy loạn."
Lâm Duyên ngẩng đầu, gật đầu: "Yên tâm đi, đại sư tỷ!"
Lâm Duyên hết nhìn đông tới nhìn tây, thuần túy là muốn biết cái gọi là "cơ duyên" rốt cuộc ở nơi nào.
Không tìm được, Lâm Duyên cũng không thèm để ý, thành thật đi theo phía sau Vân Ca Minh Hiên Minh Hiên, ba người hành tẩu mặt tuyết không biết dày bao nhiêu, Vân Ca bởi vì có linh lực cho nên cho dù ôm theo tiểu đồ nhi cũng không cảm thấy có bao nhiêu trắc trở.
Cả thế giới một mảnh vắng vẻ quỷ dị, thậm chí hoàn toàn nghe không được tiếng bước chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-gia-cua-nhan-sai-nu-chu/1476108/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.