Chương trước
Chương sau
Tam đại tin tức mới nhất của Vân Phù Môn.
Nhất là đại sư tỷ ở trăm năm tỷ thí kết đan rồi! Nghe nói là bởi vì tiểu sư điệt kia...
Hai là tiểu đồ đệ mới thu của Liêm trưởng lão cùng đại sư tỷ quan hệ đặc biệt tốt!
Ba là bởi vì đại sư tỷ kết đan, Quy Nhất Tông phái sứ giả đến.
Lúc Tiểu đồ nhi mở mắt ra thì đã biết chuyện thứ nhất, nhưng cũng không biết sư tôn là bởi vì nàng bị thương, trong lúc tức giận không khống chế được linh lực mà kết đan.
Chuyện thứ hai, tiểu đồ nhi là ở sáng sớm hôm sau liền thấy Lâm Duyên mặt dày cười khúc khích đến không đành lòng nhìn thẳng được sư tôn mang vào động phủ thì đã rõ ràng biết được.
Chuyện thứ ba....
Ánh mắt Tiểu Huyễn Mạt lóe sáng, nhìn thoáng qua Lâm Duyên huơi tay múa chân.
"Đại sư tỷ, nghe nói Minh Hiên kia rất tuấn tú!" Đương nhiên suất! Tác giả H văn có tố chất như nàng, vai nam chính dưới ngòi bút đều là kinh qua ngàn tuyển vạn tuyển, tuyệt đối không phải dạng cặn bã.
Minh Hiên a! Huyễn khốc cuồng túm bạo tạc đệ nhất vai nam chính đúng không?
"....." Vân Ca nhìn ánh mắt đang bốc hỏa của Lâm Duyên, hình như đã biết mối thù giữa Vân Ca cùng Lâm Duyên trong nguyên văn là hình thành thế nào rồi, lẽ nào cũng là bởi vì nam nhân này?
"Sư tỷ cũng chưa từng thấy qua người này!" Cho nên ngươi phải tin tưởng, ta căn bản không nhận thức hắn, cùng hắn không có bất cứ quan hệ gì!
"Ta biết." Ta đương nhiên biết, đại sư tỷ, ngươi không biết a! Ngươi sẽ đối với nam nhân này nhất kiến chung tình, tái kiến...Ách... Tái kiến liền hắc hóa, ai bảo hắn yêu một nữ nhân bình thường hoàn toàn thua kém ngươi! Yên tâm đi! Đại sư tỷ, ta sẽ không tranh nam nhân với ngươi!
"Ngươi biết cái gì?" Nhìn nụ cười bỉ ổi của Lâm Duyên, Vân Ca không hiểu ra sao.
"Không có gì...." Lâm Duyên vội vàng đem trọng tâm câu chuyện kéo trở về: "Đại sư tỷ, ngươi có thể dạy ta làm thế nào...." Lâm Duyên dừng một chút, hoàn toàn tìm không được từ ngữ thích hợp, nàng bây giờ đối với tu tiên hoàn toàn không biết gì cả, cuối cùng chỉ nói một câu: "Tu luyện thế nào sao?" Nhìn xem, nàng thông minh biết bao, đem vấn đề này đổ cho đại sư tỷ vừa nhìn đã biết là người thông minh, tin tưởng với năng lực của đại sư tỷ nhất định có thể hiểu được nàng có ý gì!
"Tu luyện?" Vân Ca có chút kỳ quái, cái này không phải sư tôn dạy sao? Linh mạch của nàng cùng nữ chủ này kém hơn rất nhiều, dạy thế nào? Lẽ nào dạy dẫn khí nhập thể thứ căn bản như vậy?
"...." Tiểu Huyễn Mạt ghé vào trong lòng Vân Ca, không lên tiếng, cũng không người nào biết nàng đang làm cái gì.
Vân Ca đau lòng nàng, cũng rất ít yêu cầu gì đối với nàng, đặc biệt nghe xong câu nói kia của Liễu trưởng lão, lại càng không muốn khó xử nàng.
"Ngũ tạng lục phủ đều bị thương tổn ở những mức độ khác nhau, chỉ có thể hảo hảo nuôi dưỡng." Liễu trưởng lão nhìn thoáng qua biểu tình của Vân Ca, tuy rằng không đành lòng nhưng vẫn nói ra, có chuẩn bị vẫn tốt hơn không có chuẩn bị: "Sợ là sẽ phải chết sớm."
Cũng là bởi vì những lời này, Vân Ca mới có thể nhất thời không khống chế được linh lực của mình, dẫn đến linh lực biến động, dưới tình huống không tình nguyện mà kết đan.
Bởi vì việc của Quy Nhất Tông, Vân Ca vẫn đè nén linh lực của mình, nỗ lực không kết đan, kết quả không ngờ vẫn kết đan.
Đợi được Lâm Duyên rời khỏi, Vân Ca xoa tóc Tiểu Huyễn Mạt trong lòng: "Thế nào không vui?"
"Không có." Giọng nói của Tiểu đồ nhi buồn bã, cổ tay đã gầy đi ôm lấy cổ Vân Ca, sau đó Vân Ca cúi đầu liền chỉ thấy một cái đầu nhỏ.
"Sư tôn còn không biết ngươi." Vân Ca thở dài, nàng biết Tiểu Huyễn Mạt không thích Lâm Duyên, nhưng là không thể không tiếp cận Lâm Duyên, nàng là nữ chủ, trong lòng Vân Ca ôm một chút hy vọng, hy vọng nữ chủ này có thể giúp tiểu đồ nhi của nàng, dù cho hy vọng cũng không lớn Vân Ca vẫn ôm hy vọng như thế.
Cho dù không thể giúp được, cùng nữ chủ giao hảo đến lúc đó cho dù nàng có chuyện gì không ngờ được, cũng còn có một người hỗ trợ.
"Sư tôn...." Cánh tay Tiểu đồ nhi ôm Vân Ca càng thêm xiết chặt, tiểu nha đầu đã từng cười như lê hoa lúc này một đôi mắt to ngập nước đỏ như mắt thỏ, hợp với cái mũi nhỏ tinh xảo càng thêm giống thỏ.
Nhìn thấy tiểu đồ nhi thế này, Vân Ca lại càng hoảng sợ: "Làm sao vậy? Đây là?"
"Sư tôn, có phải ngươi...ách.... thích tiểu sư thúc... Không thích ta nữa...." Tiểu đồ nhi vừa nói nước mắt đã rơi xuống, Vân Ca nhìn thấy cực kỳ đau lòng.
Vân Ca vội vàng lau nước mắt cho Tiểu Huyễn Mạt: "Ngươi làm sao sẽ nghĩ như vậy? Ngươi là tiểu đồ nhi của sư tôn, sư tôn làm sao có thể không thích ngươi?" Vân Ca ôm sát Tiểu Huyễn Mạt, ôn nhu an ủi.
"Nàng cao hơn ta... Sư tôn thích cao lớn...." Giọng nói của Tiểu đồ nhi càng ngày càng ủy khuất, giống như Vân Ca thật sự bỏ rơi nàng.
"Tiểu hài tử ngốc...." Vân Ca nghe được lý do này liền nở nụ cười, hài tử này thế nào lại ngốc như vậy?
"Sư tôn còn cười với nàng...." Giọng rầu rĩ của Tiểu đồ nhi truyền tới.
"Sư tôn là lễ độ, biết không?" Vân Ca suy nghĩ một chút, vẫn nói thẳng: "Đồ ngốc, nhất định phải nhớ kỹ lời nói của sư tôn, không nên đối nghịch với tiểu sư thúc của ngươi, biết không?"
"....." Tiểu Huyễn Mạt vốn đã bị dỗ ngọt nghe nói như thế, toàn thân cứng một chút! Sư tôn còn nói không phải thích tiểu sư thúc ngu ngốc đó?!
"Hài tử ngốc, sư tôn là vì muốn tốt cho ngươi." Vân Ca ôm người, làm sao có thể không biết phản ứng của tiểu đồ nhi, búng trán tiểu đồ nhi một cái: "Sư tôn len lén nói cho ngươi biết, tiểu sư thúc của ngươi sau này có thể còn lợi hại hơn sư tôn, sư tôn là sợ ngươi có hại, biết không?"
Thứ gì đó trong cơ thể Tiểu Huyễn Mạt bạo động, nhưng bật người bị Tiểu Huyễn Mạt ép xuống, lợi hại? Ha ha....
"Sư tôn, ta không sợ...." Tiểu đồ nhi ôm sát Vân Ca: "Sư tôn là của một mình ta."
"Phải phải phải!" Vân Ca cưng chìu sờ đầu tiểu đồ nhi, cảm giác được tiểu đồ nhi nồng đậm ỷ lại, trong lòng thỏa mãn vô cùng, cả người đều bị mềm hoá: "Sư tôn là của một mình Tiểu Huyễn Mạt."
Tiểu Huyễn Mạt chiếm được đáp án mình muốn, bật người khóc chuyển thành cười: "Lời của Sư tôn ta nhớ kỹ, sau này sư tôn không thể hoa tâm nga!"
"...." Tiểu đồ nhi, "Hoa tâm", từ này thật không phải là dùng như vậy!
"Sư tôn... Ngươi do dự...." Tiểu đồ đệ bật người nhếch môi muốn khóc: "Sư tôn ngươi quả nhiên là gạt ta...."
"...." Vân Ca bị tiểu tính cách hay thay đổi này khiến cho dở khóc dở cười: "Sư tôn sẽ không lừa ngươi, sư tôn chỉ là đang suy nghĩ, đồ nhi nhà ta làm sao có thể đáng yêu như vậy!" Vân Ca vừa nói, vừa cúi đầu, dùng mũi cọ cọ chóp mũi của tiểu đồ nhi, cười đến ôn nhu.
Khuôn mặt Tiểu đồ nhi thoáng chốc đỏ bừng, ánh mắt không biết nên đặt ở đâu: "Sư tôn...."
"Thế nào lại dễ xấu hổ như vậy?" Vân Ca trước đây đã nghĩ nếu như nàng có con gái, như vậy hẳn là dạng gì, hiện ở nơi này hình tượng hình như càng ngày càng lập thể rồi, chính là dáng vẻ của Tiểu Huyễn Mạt, Vân Ca lại nghĩ tới lần này bởi vì nàng dẫn Tiểu Huyễn Mạt đến trăm năm tỷ thí mới xảy ra chuyện, cảm thụ trong lòng càng ngày càng phức tạp...
"Sư tôn nhất định sẽ che chở ngươi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.