Chương trước
Chương sau
Vân Ca đến thế giới này không lâu sau đã biết tu tiên chia làm linh tu, ma tu, phật tu, yêu tu, kiếm tu.
Các đại tông môn đều là linh tu điển hình, thông qua linh mạch cùng linh lực tiến hành tu luyện, mà ma tu cũng không tồn tại ở mảnh thiên địa này của các nàng, mà ở nơi gọi là ma cực, cụ thể, tàng thư các của Vân Phù Môn cũng không có ghi chép, hơn nữa mấy trăm năm qua ma linh hai phe nước giếng không phạm nước sông, tường an vô sự.
Phật tu là một tồn tại thần kỳ, cũng chỉ là một truyền kỳ, tương truyền mấy trăm năm trước có một tiền bối thông qua ngộ đạo chiếm được đại thừa, mọc cánh thành tiên. Nhưng cũng chỉ có thể xem như là truyền thuyết!
Yêu tu, được xưng thiên chi sủng nhi (con cưng của trời),cùng linh tu khác biệt duy nhất chính là lực tương tác của họ đối với linh lực, nghe nói là linh mạch hệ mộc đều không thể so sánh được, cũng bởi vì nguyên nhân này mà yêu tu sau một lần yêu linh đại chiến thất bị bị đuổi ra khỏi linh tu hiện tại ở một nơi nào đó!
Còn về phần kiếm tu....
Lý giải của Vân Ca chính là đơn thuần là võ công võ công, bởi vì trên căn bản có thể đi vào thế giới này mọi người đều có thể dẫn khí nhập thể, nếu có thể dẫn khí nhập thể, thì không có mấy người nguyện ý buông tha linh lực mà đi làm kiếm tu, đây cũng là vì sao kiếm tu vẫn không được xem trọng.
Lúc Vân Ca bị gọi vào hậu sơn chỗ chưởng môn, còn có chút kinh ngạc, lần trước đến chủ phong là bởi vì nàng thành công đột phá trúc cơ.
"Chưởng môn." Vân Ca cúi đầu.
"Lần này gọi ngươi tới là bởi vì tông môn tỷ thí trăm năm một lần." Chưởng môn nhìn về phía sư điệt này, ngữ khí ôn hòa.
"Phù Nham sư đệ của ngươi niên kỉ vừa vặn vượt qua bách linh*, chỉ có thể tham gia so đấu giai đoạn thứ hai, giai đoạn thứ nhất, Vân Phù Môn không ngươi không được rồi." Chưởng môn nhìn về phía sư chất trẻ tuổi, không kiêu ngạo không siểm nịnh, ở tựa hồ tựa hồ rất khó thấy lộ ra vẻ gì khác, vốn là chuẩn bị cho đại đệ tử của mình, cuối cùng thật không ngờ Quy Nhất Tông....... Bất quá không sao, Quy Nhất Tông điều kiện cũng rất tốt.
*Bách linh: một trăm năm tuổi
"Đã biết." Vân Ca cũng đã nghe nói qua tông môn tỷ thí trăm năm một lần này: "Chưởng môn, ta có thể dẫn theo tiểu đồ nhi của ta cùng đi sao?"
"Có thể." Miễn là nàng đáp ứng là tốt rồi, dẫn người theo cũng không phải vấn đề.
Cái gọi là trăm năm tỷ thí giữa các môn phái, chính là các đại tông môn có danh vọng tiến hành so đấu tu vi.
Chia làm vài giai đoạn, giai đoạn thứ nhất là tu sĩ từ 100 tuổi trở xuống, đây cũng là một giai đoạn quan trọng nhất, bởi vì tu sĩ trong vòng 100 tuổi tu vi hầu như có thể đại diện cho toàn cảnh của một môn phái.
Vân Ca trước đây thật lâu đã biết mình nhất định sẽ tham gia tỷ thí tông môn lần này.
Lúc trở lại động phủ, tiểu đồ nhi còn đang ở hậu sơn luyện kiếm chưa trở về, sư muội Lâm Linh cùng nhị sư đệ Lâm Hàm đứng ở bên ngoài động phủ, chờ Vân Ca.
"Đại sư tỷ!" Vừa nhìn thấy Vân Ca, ánh mắt của Lâm Linh đều sáng.
Vân Ca chút ngoài ý muốn chút ngoài ý muốn, thế nào tam sư đệ lại không ở bên cạnh Lâm Linh? Nhưng cũng không hỏi cái gì, chuyện như vậy cũng không cần phải hỏi, nhìn sư muội Lâm Linh cùng hai sư đệ ở chung đã biết nha đầu kia còn chưa thông suốt.
"Đại sư tỷ, chúng ta nói với sư tôn, chúng ta cũng muốn đi tham gia tông môn tỷ thí!"
"Ân, hai ngày nữa cùng đi." Sư tôn nhất định là muốn cho ba sư đệ sư muội cùng đi ra ngoài khai mở nhãn giới, ở Vân Phù Môn Liêm trưởng lão nổi danh là mặc kệ đệ tử, mặc họ tự do phát triển, nếu như không phải là bởi vì Vân Ca ngay từ đầu cũng đã cho mọi người cảm giác không cách nào vượt qua, cộng thêm việc Liêm trưởng lão cũng chỉ có bốn đệ tử, thì không biết sẽ loạn đến mức nào!
"Đại sư tỷ....." Tiểu sư muội do dự: "Đại sư tỷ, chúng ta có thể đi cùng với ngươi không....."
Dựa theo quy củ, tất cả đệ tử đến tham dự tỷ thí lần này là do trưởng lão dẫn đi, đặc biệt là những đệ tử chưa đến trúc cơ không thể ngự kiếm, vì lý do an toàn, ở bên ngoài gần như không có tự do, nhưng đệ tử đạt đến trúc cơ như Vân Ca thì không có loại yêu cầu này!
"Quy củ của Tông môn là không thể bỏ." Vân Ca lạnh nhạt nói, nàng muốn dẫn tiểu đồ nhi, đến lúc đó long xà hỗn tạp, nàng không nhất định không thể chu toàn, huống chi, sư muội Lâm Linh thật sự là quá hoạt bát, Vân Ca cũng hiểu được đặt ở bên cạnh trưởng lão tương đối an toàn!
"Nga...." Lâm Linh có chút mất mác, đột nhiên nghĩ đến gì đó: "Đại sư tỷ, ngươi sẽ mang tiểu sư điệt cùng đi sao?"
Vân Ca có chút kỳ quái vì sao Lâm Linh sẽ hỏi vấn đề như vậy: "Sẽ. Làm sao vậy?"
"Đại sư tỷ, tiểu sư điệt cùng đi mới không an toàn đi?" Lâm Hàm ở bên cạnh vẫn không nói gì đột nhiên lên tiếng.
"Ở lại tông môn ta càng không yên lòng."
............
Quy Nhất Tông.
"Minh Hiên, đã trở về?" Tông chủ Quy Nhất Tông vui mừng nhìn nhi tử của mình.
"Ân." Minh Hiên gật đầu: "Tông môn tỷ thí ta tham gia."
"Ngươi nghĩ thông suốt là tốt rồi." Tông chủ vỗ vai Minh Hiên: "Tông môn tỷ thí ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?"
Minh Hiên ý vị thâm trường liếc mắt nhìn tông chủ: "Ta cùng nàng không ở cùng một giai đoạn."
Tông chủ dời đường nhìn: "Vi phụ chỉ là hỏi một chút, không có ý gì khác."
"Ý của phụ thân ta hiểu rõ." Minh Hiên nhìn đại điện một chút, trầm mặc một hồi, cuối cùng chậm rãi mở miệng: "Nhưng phụ thân chớ quên mẫu thân ta là chết như thế nào."
Tông chủ nghe nói như thế, sắc mặt thoáng chốc thay đổi: "Minh Hiên!"
"Phụ thân yên tâm, ta sẽ không để cho thê tử của ta hy sinh như vậy." Minh Hiên thấy tông chủ đã mặt, trong lòng âm thầm thống khoái.
Lúc ra khỏi đại môn Quy Nhất Tông, trong đầu Minh Hiên đột nhiên hiện ra hình ảnh của nữ nhân toàn thân tản ra ánh sáng nhu hòa kia, rõ ràng một khác trước vẫn là một người lạnh như băng như vậy...
Người như vậy, nếu như được nàng đặt ở trong lòng, như vậy liền có cả thế giới ấm áp đi?
Giống như luôn đi trong bóng tối, đi như thế nào, chạy như thế nào cũng chạy không thoát.
Sau đó trong thế giới u ám không ánh mặt trời đột nhiên thấy được một ánh sáng ấm áp, dù cho đó thuộc về người khác, nhưng vẫn muốn đoạt lấy.
"Đại sư huynh, đã nghe được, trong vòng bách linh Vân Phù Môn phái ra đệ tử chính là Vân Ca." Một nam tu sĩ đi lên.
"Chúng ta cũng đi đi."
Tiểu đồ nhi cũng không biết sư tôn của mình bị người khác nhung nhớ, còn đang cầm chén, ăn đến ngon miệng.
"Tiểu Huyễn Mạt, hình tượng của ngươi đâu?" Vân Ca nhìn tiểu đồ nhi ăn phá lệ ngon miệng, trong lòng thỏa mãn vô cùng, làm cơm và vân vân, thỏa mãn nhất chính là thấy người ăn vui vẻ!
Nhưng Vân Ca vẫn là không nhịn được muốn trêu chọc tiểu đồ nhi, bởi vì mỗi lần trêu chọc tiểu đồ nhi, tiểu đồ nhi cũng sẽ giống như một tiểu thỏ đoạt cướp mất bụi hành, loại dáng vẻ mơ mơ màng màng này phá lệ khiến người thương yêu!
Quả nhiên tiểu đồ nhi ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt lại lộ ra mơ hồ, ngữ khí làm nũng: "Sư tôn....."
"Được rồi, biết ngươi đói bụng, nhớ kỹ trước mặt người bên ngoài phải nhã nhặn một chút, biết không?" Vân Ca đâu đỡ được ánh mắt như vậy, tâm đều đã bị mềm hóa!
Tiểu đồ nhi vội vàng gật đầu, trong lòng còn đang tính toán đến tông môn tỷ thí!
Tiểu đồ nhi không cảm thấy trong vòng bách linh sẽ có người có thể ở trên sư tôn của nàng, nhưng.... Ánh mắt ẩn trong chén của Tiểu đồ nhi đột nhiên ngoan lệ, nếu như cảm giác trong nháy mắt lần trước là thật, như vậy nàng cũng có năng lực khiến bọ họ có đi không về!
Tiểu đồ nhi đem kế hoạch sắp xếp một lần, xác định không có vấn đề mới ngẩng đầu lên, ngọt ngào cười nói: "Sư tôn nấu ăn thật ngon!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.