Chương trước
Chương sau
"Sư tôn đây là ý gì?" Vân Ca kinh ngạc nói.
Liêm trưởng lão ngẩng đầu nhìn về phía đại đệ tử của hắn, bất cứ lúc nào, đại đệ tử này đều chỉ có một biểu tình, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến khí chất như trích tiên bừng tỉnh trên người nàng.
"Vân Ca, ý tứ của Quy Nhất Tông đã rất rõ ràng." Liêm trưởng lão thở dài, Vân Phù Môn mặc dù có địa vị nhất định ở tu tiên giới, nhưng trước mặt Quy Nhất Tông vẫn phải cúi đầu.
"Sư tôn, việc này có thể thương nghị hay không?" Trong lòng Vân Ca tức giận, nhưng cũng không trực tiếp biểu hiện, huống chi, sư tôn lúc này nói với nàng, chẳng phải là một loại bảo hộ hay sao?
"...." Liêm trưởng lão không nói gì, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
"Đồ nhi đã hiểu." Sắc mặt Vân Ca như thường mà thối lui ra khỏi cung điện của Liêm trưởng lão, sau đó ngự kiếm quay về động phủ của nàng.
Trong lòng Vân Ca có chút kinh ngạc, nàng đối với kịch tình của thế giới này chỉ có hiểu biết trong một chương "Vân Ca đến chết" ngắn ngủi mấy nghìn chữ, tuy rằng chỉ có mấy nghìn chữ, nhưng Vân Ca rất xác định, Vân Ca ngay lúc đó còn đang ở Vân Phù Môn, cũng không đến Quy Nhất Tông, hơn nữa, Thiếu tông chủ của Quy Nhất Tông rõ ràng là đứng sau lưng nữ chủ, như vậy... Vấn đề ở chỗ nào?
Vân Ca nhíu mày, nguyên chủ (Vân Ca trong nguyên tác) cũng không dựa theo hy vọng của tông môn cùng Thiếu tông chủ Quy Nhất Tông kết làm đạo lữ, ý tứ của Quy Nhất Tông là đợi đến Vân Ca kết đan sẽ cùng Thiếu tông chủ kết làm đạo lữ, có lẽ trong đoạn đầu của truyện nguyên chủ đã kết đan, nếu vậy nguyên nhân không cùng Thiếu tông chủ kết làm đạo lữ chắc là do nữ chủ, nói cách khác nữ chủ sắp xuất hiện?
Trong lòng Vân Ca không yên....
......
Trở lại động phủ liền đón lấy Tiểu Huyễn Mạt đang xông đến: "Đã trở về?"
Kiếm của Tiểu Huyễn Mạt sớm đã bị ném ở một bên, Vân Ca bật cười: "Tiểu Huyễn Mạt là không thích thanh kiếm này sao?"
".Hắc hắc....." Tiểu Huyễn Mạt cười khúc khích: "Mới không có! Đồ nhi rất thích, sư tôn, có phải ngươi mất hứng hay không?"
Vân Ca có chút kinh ngạc tiểu đồ nhi nhạy cảm như vậy: "Vi sư không có mất hứng."
Tiểu hài tử chưa cần thiết phải biết nhiều chuyện như vậy: "Ngươi hảo hảo luyện kiếm, biết không?"
Cảm giác hết thảy đều là không biết, loại cảm giác này thực sự là không xong.
"Sư tôn...." Tiểu đồ nhi nghiêng đầu nhỏ, tựa hồ đang nghĩ thế nào đùa sư tôn nhà nàng hài lòng: "Sư tôn, ta hôn ngươi một cái, ngươi đừng không vui có được không?"
Vừa nói, Tiểu Huyễn Mạt bởi vì bị Vân Ca ôm, tay đã ôm lấy cổ Vân Ca, "bẹp" một ngụm liền hôn lên má Vân Ca, xúc cảm nhu nhuyễn, khiến Vân Ca có loại cảm giác như được một đóa hoa hôn, nhưng tâm tình cũng thật sự khá hơn nhiều.
Tiểu Huyễn Mạt Tiểu Huyễn Mạt là quả hài lòng của vi sư!" Mặt Vân Ca giãn ra, vô luận phía sau cần đối mặt những chuyện gì, nàng cũng không thể rối loạn, nàng không chỉ có một mình, nàng còn có một tiểu đồ nhi tay không tấc sắt.
"...." Tiểu Huyễn Mạt nghe nói như thế liền hắc hắc nở nụ cười: "Sư tôn đối với Tiểu Huyễn Mạt tốt nhất." Nói xong lại hôn một cái.
Vân Ca xoa mái tóc đã nhiều hơn của Tiểu Huyễn Mạt: "Được rồi, tiểu đồ nhi nhà chúng ta đến giờ ăn rồi!"
"...." Biểu tình của Tiểu Huyễn Mạt thoáng chốc trở nên khổ sở: "Sư tôn...." Khuôn mặt nhỏ nhăn lại đến tội nghiệp: "Chúng ta không thể ăn ích cốc đan sao?"
Từ chỗ Bách Thư Sinh biết được Tiểu Huyễn Mạt thể chất đặc thù, bởi vì không thể dẫn khí nhập thể, cho nên ăn những cao điểm có linh lực đối với tiểu đồ nhi không có một chút chỗ tốt, hơn nữa còn là nguyên nhân khiến nàng không cao lên được, vì vậy Vân Ca sau mười mấy năm lại một lần nữa xuống "phòng bếp" nấu ăn cho tiểu đồ nhi, còn về phần thành quả, nhìn vẻ mặt của tiểu đồ nhi thì biết...
"Không thể ăn ích cốc đan...." Vân Ca vẻ mặt u oán: "Tiểu Huyễn Mạt là đang ghét bỏ sư tôn?"
"Sư tôn, vẻ mặt này không thích hợp với ngươi...." Tiểu đồ nhi yên lặng nhìn Vân Ca một hồi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ánh mắt phiêu hốt, cuối cùng nói một câu như vậy.
Vân Ca 囧 囧, được rồi, nàng cũng cảm giác bản thân làm dáng vẻ oán phụ khẳng định rất buồn cười...
Ánh mắt Tiểu Huyễn Mạt buông xuống, đã từng có người ở lúc nàng còn rất nhỏ từng nói qua bốn chữ, " trời sinh mị cốt".
Tiểu Huyễn Mạt vẫn luôn biết bốn chữ này cũng không phải có ý tốt gì, bởi vì ngữ khí khinh bỉ của người kia...
Nàng động Lâm Lâm cũng không đơn giản là bởi vì Lâm Lâm đoạt đồ của nàng, đó cũng không thể cấu thành nguyên nhân chủ yếu, nàng biết tình cảnh của nàng và sư tôn, nếu như không phải là bởi vì một câu nói của Lâm Lâm, nàng tuyệt đối sẽ không hủy đi linh mạch của hắn sau đó còn muốn đuổi tận giết tuyệt!
Nguyên nhân chân chính khởi sát khí là vì Lâm Lâm đã từng nói: "Đại sư tỷ?? Đại sư tỷ cao không với tới kia sao? Ta sớm muộn gì cũng sẽ nếm thử tư vị của nàng, phải biết rằng đem người cao không với tới đặt dưới thân khiến nàng phát khóc, loại cảm giác kích thích này....Hắc hắc, mỗi lần thấy khuôn mặt lãnh diễm của đại sư tỷ lúc ngự kiếm, ta chỉ nghĩ nếu như đem nàng đặt dưới thân các loại thì có bao nhiêu khoái cảm! Ha ha ha."
Một khắc kia, Tiểu Huyễn Mạt cơ hồ là dùng hết tất cả lý trí mới khống chế bản thân không ở tại chỗ đánh chết người này!
Sư tôn vĩnh viễn sẽ không biết có bao nhiêu người ái mộ nàng ấy, giống như nàng ấy không biết lúc nàng ấy bày ra vẻ u oán có bao nhiêu câu người....
Đương nhiên nàng sẽ không nói cho nàng ấy biết...
Vân Ca xoa đầu Tiểu Huyễn Mạt: "Sư tôn dọa ngươi?" Nàng không phải là muốn trêu chọc Tiểu Huyễn Mạt một chút thôi sao? Cư nhiên đem người hù dọa, nàng lớn lên không dọa người như vậy đi?
"Sư tôn, nếu như ta nói phải, tối nay có thể ăn ích cốc đan sao?" Tiểu Huyễn Mạt lắc lắc người Vân Ca, vẻ mặt khát vọng nhìn Vân Ca.
"Không thể!" Vân Ca nhéo mũi Tiểu Huyễn Mạt: "Có phải ngươi muốn vĩnh viễn không cao lên được hay không?"
"....." Tiểu Huyễn Mạt cúi đầu, thật sự thật sự muốn vĩnh viễn không lớn, không lớn lên sư tôn sẽ vẫn đối với tốt với nàng...
"Được rồi, ngoan, sư tôn tận lực làm dễ ăn một chút...." Lúc nói lời này Vân Ca rõ ràng lo lắng không yên...
"Sư tôn, có thể không cần cao lớn không?" Tiểu Huyễn Mạt úng thanh úng khí nói.
Vân Ca có chút kinh ngạc, nhìn tiểu nha đầu, làm sao sẽ có cách nghĩ này? Tiểu hài tử nào không phải hy vọng bản thân mau lớn lên một chút?
"Nói cho sư tôn biết, vì sao không muốn cao lớn?" Vân Ca đem người bế lên, nàng vốn cho là Tiểu Huyễn Mạt ăn ít nguyên nhân chủ yếu là do nàng nấu quá khó ăn, kết quả thật không ngờ còn có lý do như vậy: "Cao lớn rất tốt, tiểu nha đầu của chúng ta xinh đẹp như vậy, cao lớn sẽ xinh đẹp hơn!"
Vân Ca nói là lời thật, Tiểu Huyễn Mạt tuy rằng còn chưa nẩy nở, nhưng tuyệt đối là người xinh đẹp nhất Vân Ca từng gặp, bất quá thỉnh thoảng hơi ngốc nghếch một chút!
"Trưởng thành thì không thể cùng sư tôn ở cùng một chỗ...." Tiểu Huyễn Mạt nhỏ giọng nói, dường như đang nói một chuyện rất thống khổ.
"Phốc...." Vân Ca thực sự không nhịn được, tiểu đồ nhi của nàng quá đáng yêu rồi, tại sao có thể có ý nghĩ như vậy?
"Lớn lên rất tốt, sau này lúc nhìn sư tôn cũng không cần vất vả ngẩng đầu, cũng sẽ không mỏi cổ!" Tiểu Huyễn Mạt thường nhìn nàng, sau đó hai người chiều cao chênh lệch..... Cho nên Tiểu Huyễn Mạt thường bị mỏi cổ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.