“Sao lại không ăn? Không hợp khẩu vị của cậu?” Đan Mạt ưu nhã cầm dao ăn, đem một khối thịt bò được cắt thật tỉ mỉ để vào trong miệng.
“Đan tổng...” Liêm Nho không có chọn lựa nhìn một bàn đầy thức ăn, một miếng cũng không muốn. Ai, thế nào mới được gọi đàm phán a, y nói chuyện về hợp đồng lần trước bàn có vài chỗ mơ hồ, cần cả hai bên tử tế “thảo luận” một chút. Có ai nào biết... Đã ngồi trên bàn ăn hơn một tiếng đồng hồ rồi, ngoài việc ngồi ăn, một câu mang tính chất kinh tế cũng không có nói. Chỉ cần hắn nhắc tới chữ hợp đồng, Đan Mạt liền mở ra một chủ đề mới để né tránh. Ai... Không biết đây là lần thứ mấy trăm Liêm Nho ngồi ở bàn ăn mà âm thầm thở dài.
“Đừng khách sáo như vậy, gọi Đan tổng như thế nghe rất không quen, gọi tôi Đan Mạt là được rồi.” Đan Mạt lộ ra tươi cười đầy mê người, nháy mắt vài cái thật ám muội với Liêm Nho, tựa hồ như đang ‘vô tình một cách cố ý’ nhắc nhở gì đó với hắn.
‘Oanh’ một cái, dưới ánh điện từ đôi mắt đào hoa của Đan Mạt, khuôn mặt trắng nõn của Liêm Nho nhất thời trở nên giống như bị nước sốt cà chua trên bàn ăn trét vào mặt. Đan Mạt... Đan Mạt... Gọi y như vậy, giống như lúc bọn họ đang .... Uyên ương dục! Không, không đúng. Sao lại sử dụng từ ‘uyên ương dục’ đầy ám muội đó mà hình dung a. Là hắn cùng y đang....
Liêm Nho ngẩng đầu lên trộm nhìn Đan Mạt một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-gi-han-co-so-thich-xx/134818/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.