Hoàng Khải là gay, cậu không phủ nhận điều đó. Bởi vì đối với cậu mà nói, cứ sống thật với chính mình chính là điều tốt nhất. Là gay thì đã sao? Gay cũng có trái tim, và gay cũng có quyền được yêu thương. Cậu từ khi mới chuyển đến đây thì ghét gã vô cùng. Ai bảo gã cứ nửa đêm lại làm cái gì phá mất giấc ngủ của cậu? Hừ, tại sao gã lại sống ở ngay lầu trên cơ chứ? Nhưng mà, cậu nhịn! Lý do à? Ưng, bởi vì cậu chưa có quen biết được ai, cậu cũng không ưa cái kiểu to tiếng cãi vã!
Nhưng dần dần, trái tim của cậu cũng đã bắt đầu ý thức được tầm quan trọng của gã. Khi mà cậu ngày càng tò mò về gã, cũng chính là lúc gã đã từng bước, từng bước thành công chiếm lĩnh lấy trái tim của cậu, buộc cậu phải đối mặt với tiếng gọi của tình yêu thương.
Gã có gì đặc biệt sao? Ồ, có lẽ là gã là người viết H văn chăng? Cái đó cũng không có gì là quá vượt trội, nhưng cậu thật sự rất thích những câu chuyện thú vị của gã. Dần dần, trái tim của cậu càng bị lún sâu vào cái được gọi là lưới tình. Gã mạnh mẽ ép chặt lấy cơ thể hoàn mỹ của cậu khiến cậu không thể nào thở nổi, chỉ biết vô lực mà gọi thầm lên tên của hắn...