Chương trước
Chương sau
Trần Tu Vũ ngồi trong góc khuất của một quán bar ngoài trời, trước mặt đặt một ly rượu, đã hơn hai giờ, hắn chưa uống một giọt nào, chỉ lẳng lặng ngồi trong bóng tối, nhìn tòa nhà ba tầng trên con đường đối diện.
Tầng một là siêu thị nhỏ, bên ngoài có một cầu thang bằng sắt thông lên tầng hai và tầng ba. Người nọ vào trong siêu thị mua một bình nước, mất hết năm phút, sau đó lên tầng hai bằng cầu thang, rồi biến mất sau cánh cửa sắt trên tầng hai.
Đã hơn nửa tiếng trôi qua, người nọ vẫn chưa đi ra.
Trần Tu Vũ ngồi ở vị trí này có thể nhìn thấy được cửa sổ trên tầng hai, rèm cửa đang được kéo lại, hắn đã đến nơi này mấy lần, rèm cửa chưa từng được kéo mở ra. Hiện tại hắn căn cứ vào ánh sáng mờ nhạt thỉnh thoảng lại lóe lên để phán đoán, trên lầu phải không phải đang bật đèn, có thể đang đốt nến, hoặc đèn dầu.
Với một quán bar hiện đại ngay đối diện, một căn hộ như vậy, là một chuyện không hề bình thường.
Trần Tu Vũ đã đi theo người nọ suốt một đêm, người nọ là một người lớn tuổi không vợ, cuộc sống hằng ngày không được tốt lắm, nhưng gần đây đột nhiên bán căn hộ duy nhất còn có giá trị của mình đi, sau đó cách hai ba ngày lại chạy đến căn hộ này.
Vốn Trần Tu Vũ không muốn lo mấy chuyện bao đồng này, nhìn thoáng qua, người nọ không một chút liên quan gì đến hắn, nhưng dạo này cơ thể hắn không khỏe lắm, ra ngoài rất khó khăn, mới ngồi chưa được bao lâu đã cảm thấy không thở nổi.
Nhưng hôm nay Tiểu Tiểu bị thương, đây là chuyện làm người ta kinh ngạc, một con mèo chín đuôi đột nhiên tấn công người khác bị thương, là chuyện trước nay chưa từng nghe qua.
Trần Tu Vũ không nhận được bất kỳ tin tức nào từ Tiểu Tiểu nữa, từ sau khi con mèo nho nhỏ xuất hiện dưới lầu nhà hắn được một lần rồi sau đó không có tung tích, hắn chỉ có thể đi ra ngoài tìm hiểu xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Hắn lấy di động ra nhìn thời gian, người nọ vẫn chưa đi ra, còn hắn phải về nhà trước hai giờ, hai giờ là phải uống thuốc, nếu phát hiện hắn không ở trong phòng, trong nhà sẽ cuống cuống lên mất.
Đến một giờ rưỡi Trần Tu Vũ đứng lên, nhấc ly lên nhét tiền xuống, chuẩn bị về nhà. Người nọ vẫn không đi ra, có lẽ là hắn suy nghĩ nhiều rồi.
Đầu đau quá, hắn đè lên thái đương, đứng bên lề đường bắt taxi, rút một cuốn sổ tay điện tử trong túi tiền, viết địa chỉ nhà mình lên, đưa đến trước mặt tài xế.
Sau khi xe lăn bánh, hắn liếc nhìn lại cửa sổ tầng hai, vẫn như cũ, hắn nhắm hai mắt lại, lấy một viên thuốc ra bỏ vào miệng ngậm, hôm nay ra ngoài lâu quá, đầu óc đã bắt đầu mơ màng rồi.
Trên đường về hắn đều nhớ đến ánh mắt của Tiểu Tiểu khi tìm đến hắn sau khi bị thương, mê man mà điên cuồng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với con mèo luôn bình tĩnh lặng lẽ này?
Khi cách nhà còn hơn trăm mét, Trần Tu Vũ kêu ngừng xe, trong nhà hắn nuôi chó, nếu xe chạy đến quá gần, tiếng chó sủa sẽ đánh động người trong nhà.
Hắn đi dọc theo con đường nhỏ vào sân sau nhà mình, giờ này hẳn chị Trương đã thức dậy chuẩn bị thuốc, hắn nhanh chóng trở về phòng ngay. Trong một bụi cây ngay góc tường sân sau có động tĩnh, Trần Tu Vũ ngừng chân, cúi người nhìn vào trong bụi cây nọ.
Một con mèo màu trắng đang nằm ườn trên cỏ nhìn lại hắn, hắn cười cười, đây là một con mèo thường, không phải Tiểu Tiểu, cũng không phải mèo chín đuôi khác.
Hắn thở dài, chuẩn bị lặng lẽ từ sân sau về phòng mình, nhưng khi đứng thẳng người dậy thì cảm thấy choáng váng, tay vươn ra bên cạnh muốn vịn vào một chút, nhưng lại chụp vào khoảng không.
...
Tô Quý nằm ngủ trên sofa, có vẻ ngủ rất say, đoán chừng mơ cũng không có. Đinh Mùi thì đi qua đi lại trong phòng ngủ, thấp tha thấp thỏm đổi đi đổi lại mấy lần giữa hình người và hình mèo, đã không còn vấn đề gì, chỉ là một hai lần khi biến về hình người, thì cái đuôi vẫn còn.
Cậu không tìm hiểu vì sao thỉnh thoảng cái đuôi lại không biến mất, chỉ cần khi ở hình mèo không có gì bất thường là được, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc tu đuôi của cậu, cho dù trên đầu có mọc ra hai lỗ tai mèo thì cậu cũng không thèm để ý.
Cậu đóng kỹ cửa sổ, ra ban công nhìn bốn phía, đêm đã khuya, những ánh đèn trong khu nhà đã tắt gần hết, trên đường cũng không còn bóng người. Đinh Mùi nhẹ nhàng nhảy lên thành ban công, hôm nay không thể ngồi xe máy hóng gió, vậy bây giờ bù lại một chút thôi.
Cậu nhẹ nhàng nhảy về phía trước, rồi rơi vào giữa màn đêm.
Đầu lao nhanh xuống dưới đón gió, cảm giác được luồng gió xuyên qua cơ thể rất tuyệt vời, giữa không trung, cậu cong khóe miệng mỉm cười, giang rộng hai chân ra.
Mục tiêu của cậu là ngọn cây bên dưới, tuy mỗi lần nhảy từ trên cao xuống dưới đất đều xảy ra một chút sai sót, nhưng cậu vẫn không thích rơi thẳng xuống đất, cậu thích rơi xuống bờ tường hoặc ngọn cây, rồi từ đó nhẹ nhàng nhảy xuống, làm như vậy có vẻ càng... xinh đẹp hơn.
Lần này vị trí của ngọn cây được phán đoán chính xác, nhưng đối với đám lá cây rậm rạp lại không phán đoán được.
Cậu không ngờ rằng nhánh cây lại có cành lá tươi tốt như vậy, cậu giống một viên pháo đập vào bụi cây, sau đó nghiêng trái lật phải trượt từ giữa chạc cây xuống dưới.
Chết tiệt!
Vẫn chưa đến hè, cái cây này sao lại mọc ra nhiều cành lá như vậy!
Từ giữa chạc cây, cậu ngã trái đụng phải, lá cây và những cành cây nhỏ cào qua người cậu, còn có một đống lá cây thỉnh thoảng đập vào mặt. Cậu vừa cố gắng run run lỗ tai, vừa xòe móng vuốt ra tựa như nan quạt quơ quào bốn phía, hết lần này đến lần khác không bám vào được cái gì...
Cho đến khi đụng vào một cành cây nhô ra gần sát gốc, cậu mới bám hai chân trước ôm chặt lấy cành cây.
Sau khi ôm được cành cây, cậu thở một hơi thật dài, lắc lắc cổ chân rồi nhìn ra xung quanh, không có người.
Nhưng vấn đề thứ hai lại kéo đến, vốn muốn tao nhã bò lên nhánh cây, rồi lại tao nhã nhảy xuống khỏi cành cây, nhưng mà chân... không với được tới nhánh cây.
Chân sau quẫy đạp đủ kiểu giữa không trung cả buổi, cậu vẫn treo lơ lửng trên cây như cũ, cuối cùng không thể cam lòng thu vuốt lại, rớt xuống đất dưới hình thức mông chạm đất.
Cậu ngồi trên mặt cỏ, ôm cái đuôi của mình vuốt vuốt lông, sau đó ngẩng đầu lên, nhảy ra mặt đường.
Được rồi, xuất phát thôi, đến đội phòng cháy thần kỳ.
Phần lớn đèn trong ký túc xá của đội phòng cháy đều đã tắt hết, phòng trực ban ở tầng trệt vẫn sáng đèn, có thể nhìn thấy người trực thấp thoáng trước cửa sổ. Cậu ngửa ngửa cổ, thoáng nhìn qua cửa sổ ký túc xá của Quý Kiêu, đèn vẫn sáng.
Một vệt sáng nhỏ xíu màu bạc lóe lên giữa sân, cậu nhảy vào trong chậu hoa, lăn lộn giữa những đóa hoa màu bạc nhỏ bằng móng tay một lúc, muốn tìm một chỗ thích hợp để tĩnh tâm tu đuôi.
Trong phòng trực ban luôn có tiếng người nói chuyện, tuy âm lượng không lớn, nhưng vẫn luôn có thể nghe thấy, làm cậu không tập trung tinh thần được, cậu định tìm một chỗ cao hơn. Nhưng mà... Cây? Không, không leo lên cây.
Cậu xoay đầu nhìn một vòng, từ vách tường ký túc xá lướt vèo vèo lên trên, cậu muốn lên mái nhà, có điều, khi băng ngang qua cửa sổ phòng Quý Kiêu thì ngừng lại.
Quý Kiêu đang làm gì? Cậu nhịn không được nhẹ nhàng nhảy đến bên cửa sổ, thò nửa đầu qua cửa sổ nhìn vào, vì không để Quý Kiêu phát hiện, cậu còn ép chặt lỗ tai xuống, như vậy có thể khiến mặt cậu nhỏ hơn một chút, mục tiêu cũng rõ ràng hơn.
Quý Kiêu đang ngồi trước máy tính bên cửa sổ, anh ngồi máy tính không biết chơi cái gì, khóe miệng thấp thoáng nụ cười. Trong phòng còn có người khác, là Lâm Tử ngồi bên cạnh anh cúi đầu chơi điện thoại.
"Đại gia Quý, em gặp phải tên ngốc khoác lác rất ghê," Lâm Tử vừa bấm bấm vừa đá đá vào ghế dựa Quý Kiêu, "Là bạn học trung học của em, trước đây không phát hiện ra thằng nhóc này khoe khoang như vậy."
"Khoe cái gì." Mắt Quý Kiêu nhìn chằm chằm vào màn hình, anh vừa mới làm xong trang phục cho Kẹo Bong Bóng, nhưng Kẹo Bong Bóng lại không online.
"Thằng nhóc đó nói nó đánh nhau với hai thằng lưu manh, hai bên đánh nhau cả tiếng đồng hồ, mà ngạc nhiên là không đánh gục được nó," Lâm Tử lắc lắc di động, "Bây giờ đang đắc ý trong bộ dáng 'thà chết cũng không khuất phục' với em."
"Tự sướng đó mà, cậu hỏi nó, có phải bị người ta treo lên cây đánh không," Quý Kiêu cười, "Đánh suốt đêm cũng không té luôn."
"... Vẫn là Quý đại gia cao minh." Lâm Tử nhào đến gần anh, "Trang bị của anh tốt không, em mượn chơi một lát."
"Chơi đi," Quý Kiêu đứng lên, dựa vào cửa sổ.
Cậu nhanh chóng rụt lùi về sau, đuôi dán sát vào người co thành một trái banh, không thể để Quý Kiêu nhìn thấy cậu, tuy nó và màn đêm đen ngoài cửa sổ gần như hòa làm một, nhưng đã lộ sơ hở trước mặt Quý Kiêu quá nhiều, phải cẩn thận gấp đôi mới được.
Quý Kiêu cũng không nhìn thấy trái banh đen ngoài cửa sổ, đôi mắt anh vẫn luôn dính chặt vào lớp kính thủy tinh, sau khi nhìn một lúc lâu, anh kề sát vào phà hơi mấy cái, một lớp sương mỏng trắng mờ xuất hiện trên lớp kính.
Anh vươn tay ra điểm lên lớp kính một cái, sau đó bắt đầu vẽ.
Cậu ở ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm vào tay Quý Kiêu, khẽ giật mình, Quý Kiêu chỉ vẽ vài nét, đã có ngay bóng dáng một con mèo trên lớp kính, rất mập, thoạt nhìn rất làm người ta yêu thích.
Cậu không ngờ Quý Kiêu còn biết vẽ, bề ngoài người này nhìn có vẻ cẩu thả, một người đàn ông suốt ngày chỉ tiếp xúc với đủ lại tình huống nguy hiểm và các đám cháy, vậy mà có thể thích vẽ lại còn vẽ được như thế.
Quý Kiêu nhìn chú mèo trên lớp kính một lúc, khóe miệng hiện lên nụ cười, rồi lại nâng tay viết mấy chữ bên cạnh chú mèo.
Bởi vì chữ bị ngược, mà cậu luôn luôn không giỏi nhìn mặt chữ, nhìn rất lâu mới nhớ được là chữ gì, bây giờ đối với chữ ngược phải mất đến một phút hơn mới nhận ra ba chữ kia là: Đinh Vuốt Nhỏ.
... Đồ ngốc.
Cậu cũng ghét cái tên 'Đinh Tiểu Trảo' lắm, ít ra so với 'Tiểu Hắc' hay 'Đinh Ngực Lép' thì dễ nghe hơn nhiều, nhưng cái tên viết ra cũng quá đần, quá đần đi!
Cậu tựa vào cửa sổ búng búng lỗ tai, không biết vì sao, thấy có người đang vẽ hình dáng của mình ở nơi mình không thấy được, trong lòng cậu dường như có chút cảm giác ấm áp.
Bác hai vẫn luôn nói cậu quá chấp nhấp việc tu đuôi, ngoại trừ tu đuôi, không còn để ý vào chuyện gì khác, nên cậu vẫn luôn không nhớ được những chuyện đã trải qua, không nhớ những người đã từng gặp, cậu cảm thấy những việc đó không liên quan gì với việc tu đuôi, quên thì quên thôi.
Bây giờ đột nhiên cậu lại hơi sợ rằng có một ngày mình sẽ quên mất Quý Kiêu.
Lâm Tử đi ra ngoài rửa mặt, Quý Kiêu cũng ra khỏi phòng đi theo cậu ta.
Cậu cẩn thận nhích ra giữa cửa sổ, chân trước chống lên khung cửa sổ từ từ đứng lên, cái đuôi khẽ vẫy, chân trước giơ lên quá đỉnh đầu, muốn chạm vào hình vẽ trên kính thủy một chút.
Nhưng cậu quá thấp, dù kiễng chân lên rồi vẫn còn cách một chút xíu. Cậu cẩn thận với lên chút nữa, cuối cùng chạm được một chút xíu xiu, mới hài lòng ngồi trở lại bệ cửa sổ.
Đây là lần đầu tiên có người vẽ về mình, cậu ngửa đầu nhìn chằm chằm vào hình vẽ về mình bằng hơi nước, cho đến khi hơi nước dần dần phai đi, hình vẽ trên lớp kính thủy tinh cũng dần trở nên mờ nhạt, nó mới cúi đầu.
Phải đi tu đuôi thôi.
Cậu nhảy nhẹ về phía trước, men theo bờ tường xuống tầng dưới.
Lúc Quý Kiêu bước trở vào phòng liếc nhìn cửa sổ theo thói quen, hình vẽ Đinh Vuốt Nhỏ đã không thấy rõ nữa, chỉ còn một chút dấu mờ, nhưng trong tích tắc dường như anh thấy thấp thoáng có một cái đuôi màu đen ở góc cửa sổ bên trái.
Anh hơi sửng sốt, chạy đến cửa sổ, mặt dán vào trên kính thủy tinh để nhìn rõ hơn một chút, nhưng ngoài cửa sổ chỉ có một màu tối đen... Tối đen? Vậy thì làm sao mình có thể thấy được một cái đuôi màu đen giữa một màu tối đen như thế?
Anh vặn mở then cài cửa sổ, muốn mở cửa sổ thò đầu ra ngoài nhìn thử, nhưng khẩy cả buổi trời vẫn không mở được.
"Đệt, rỉ sét gì mà quá trời quá đất vậy..." Quý Kiêu đập một cái xuống then cài cửa, thở dài rồi đổ người xuống giường, chắc là hoa mắt, mới vừa vẽ Đinh Vuốt Nhỏ xong, nên có lẽ nhìn lầm.
Quý Kiêu không biết vì sao mình lại nhạy cảm như thế, chỉ là một con mèo, tuy dáng vẻ rất đáng yêu, cũng rất thông minh, nhưng tóm lại thì vẫn chỉ là một con mèo... Có lẽ, vì trong tiềm thức của mình vẫn luôn cảm thấy, ngoại trừ mối quan hệ giữa chủ và thú cưng của Đinh Mùi và Đinh Vuốt Nhỏ, còn là mối liên quan khác chăng?
Còn liên quan gì? Anh lại nhớ đến những bọng nước trên tay Đinh Mùi, cũng quá trùng hợp đi, đúng vậy, thật trùng hợp.
Mèo chính đuôi?
Vô nghĩa...
...
Sau khi những bông hoa màu bạc nho nhỏ dần biến mất trong màn đêm, cậu từ từ đứng lên, xòe hết móng vuốt ra, híp mắt cong lưng rồi duỗi ra, tuy đêm đã khuya, nhưng nó vẫn cảm thấy thần thanh khí sảng.
Đội phòng cháy là một nơi rất tốt, đây là chuyện nó thật sự không ngờ đến được, ở một nơi ồn ào náo động lại có linh khí tràn đầy như vậy, có thể cho cậu một nơi để an tâm tu đuôi.
Mông, không, là sát gốc đuôi có hơi ngứa, đây là cảm giác của cái đuôi thứ tám chuẩn bị mọc ra, là cảm giác cậu thích nhất. Cậu uốn người lại, ôm lấy cái đuôi cọ cọ mặt vào.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy... tám...
Đếm kỹ thì chỉ có bảy, nhưng, cậu dùng móng vuốt khẽ gãi gãi lên gốc đuôi, chính là chỗ này, cái thứ tám sắp mọc ra rồi.
Ha! Ha!
Khi về nhà, Đinh Mùi không dùng hình mèo nữa, cậu có hơi đói bụng, đến siêu thị trong thành phố mua một túi cá khô chiên giòn và một túi bánh quy, bánh quy mua cho Tô Quý, còn cá chiên giòn cậu chỉ ăn được hai miếng đã hơi thất vọng, so với hộp cá khô Quý Kiêu cho cậu thì kém quá xa, ngoại trừ vừa cứng vứa mặn, không còn cảm giác gì khác.
Ở nhà vẫn còn cá khô, cậu nghĩ đến đây liền vui vẻ, ném túi cá khô bỏ vào bụi cỏ ven đường, để có chó mèo hoang ăn.
Đinh Mùi thong thả rảo bước về nhà, khi đi ngang qua khi biệt thự gần tiểu khu nhà cậu, cậu nghe được tiếng mèo kêu.
Tiếng mèo kêu rất nhỏ, dường như hơi sợ hãi, từ bên con đường nhỏ đối diện truyền đến, Đinh Mùi hơi do dự, cậu rất mệt, ngày mai còn phải đi học...
Nhưng cuối cùng cậu vẫn lần theo tiếng kêu đi qua.
Con đường nhỏ kia được sửa sang rất xinh đẹp, chạy thẳng đến khu biệt thự, Đinh Mùi nhìn nhìn vào trong, phát hiện bên lề đường phía trước, có một người đang nằm.
~oOo~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.