Cứ vào đúng 6 giờ sáng hằng ngày, đồng hồ báo thức của Lục Khoan sẽ vang lên, sau đó anh duỗi tay ấn tắt.
Sau có cứ mười phút, báo thức sẽ lại vang lên một lần, lần nào anh cũng duỗi tay ấn tắt, cũng phải sau tầm 5 lần như vậy rốt cuộc anh mới rời giường. Mẹ anh thi thoảng sẽ đến dọn dẹp nhà cửa cho anh, sau đó ở lại hai ngày, đối với thói quen kỳ lạ này của anh vẫn luôn không thể lý giải nổi.
“Con dậy không nổi sao không đặt báo thức 7 giờ luôn.”
“Có đặt 10 giờ thì cũng đến 11 giờ con mới dậy được.” lần nào Lục Khoan cũng giải thích cho mẹ anh y như vậy.
Thật ra cái này cũng không phải thói quen của anh, là thói quen của Lục Hạo Vũ. Lục Hạo Vũ luôn đặt báo thức vào lúc 5 giờ, sau đó phải tắt thêm mười lẫn nữa mới có thể rời giường, Lục Khoan cảm thấy nếu so với anh trai mình, mình đã coi như cực kỳ tiến bộ rồi.
Hôm nay thời tiết khá đẹp, Lục Khoan nằm trên giường có thể nghe được tiếng chim véo von ngoài cửa sổ, lúc mở ra thi thoảng sẽ có 1 làn gió mát thổi vào. Nếu là trước đây, vào lúc thời tiếp đẹp như thế này, anh trai chắc chắn sẽ đẩy anh ra khỏi cửa, làm thủ thế nói với anh, Lục Khoan, chim em kêu kìa.
Nghĩ đến chuyện này Lục Khoan lại không nhịn được muốn cười, lấy từ dưới gối đầu ra một khung ảnh dơ lên nhìn một hồi. Phía trên là tấm ảnh cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-duoi-thu-chin/3552625/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.