Lần đầu tiên Quý Kiêu đến chỗ này vào ban đêm, xung quanh rất yên tĩnh, phòng ở tầng 2 hôm trước cũng rất yên tĩnh.
Lúc anh ôm Đinh Móng Nhỏ đẩy cửa phòng ra, chú với Lục Khoan đều không có trong phòng, đương nhiên cũng không thể có Trần Tu Vũ, chỉ thấy mỗi Tô Quý đang ngồi trên sô pha nhắm mắt lại, trên tay nắm một cái lục lạc nhỏ.
“Tô Quý.” Quý Kiêu đi qua chạm chạm lên người Tô Quý, cậu ta nhìn qua có vẻ rất mệt, lay vài cái mới tỉnh lại.
“Hai người tới rồi à.” Tô Quý đứng lên, đầu tiên nhìn nhìn lục lạc trong tay.
“Người đâu rồi? Trần Tu Vũ đâu?” Quý Kiêu dáo dác nhìn quanh phòng, xác định chỉ có một mình Tô Quý. “Trần Tu Vũ được mấy người Chú tiễn đi rồi.” Tô Quý ngoại trừ nhìn hơi mệt mỏi ra thì cả người cũng còn bình tĩnh.
Đinh Móng Nhỏ nhảy từ trong lồng ngực Quý Kiêu xuống mặt đất, bắt đầu ra vào các phòng từ trong ra ngoài như là đang tìm người, nó không thể tin được mới có một thời gian thôi mà Trần Tu Vũ đã bị tiễn đi rồi.
“Tiễn đi là có ý gì?” Quý Kiêu cau mày, tin nhắn kia của Trần Tu Vũ gửi đến chính là lời tạm biệt anh, trong lòng anh cực kỳ buồn, anh muốn đến gặp Trần Tu Vũ.
“Chính là tiễn đi,“ Tô Quý thở dài, không biết nên giải thích như thế nào, “Anh ấy vẫn chưa tỉnh lại, chú với Lục Khoan muốn đưa anh ấy đên nơi an toàn.....”
“Cậu ta mới gửi tin nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-duoi-thu-chin/3552608/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.