Đinh Móng Nhỏ như một tia chớp màu đen biến mất qua bên kia tường, lòng Quý Kiêu trầm xuống một chút, tuy rằng anh không thể biết chắc được, nhưng tại sao Đinh Móng Nhỏ lại đi theo anh? Trước đó thì sao? Lúc mình đang ăn cơm đã tới chưa? Liệu cậu có phải đã biết anh với cô cái này đi xem mắt?
Cứ cho là trong đầu anh biết rằng việc mình đi xem mắt với cô gái này là hoàn toàn bình thường đi, nhưng đối phương là Đinh Móng Nhỏ, là một con mèo, lại còn là con mèo vừa mới nói với anh “ Tôi thích anh“.... Mà anh không muốn Đinh Mùi hiểu lầm anh vì chuyện này, lại càng không muốn cậu chịu bất kỳ tổn thương nào vì việc này.
“Rất xin lỗi, cô tự mình về nhé,“ Quý Kiêu quay đầu lại nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô gái gượng cười, “Tôi có một chút việc gấp phải đi ngay.”
“A... Thế.....” Cô gái hơi do dự, trong mắt có chút thất vọng, nhưng hơn hết là không hiểu chuyện gì.
Quý Kiêu không màng giải thích, cũng không đợi cô gái nói hết lời, mặc kệ cô xoay người chạy trên đường.
Hướng mà Đinh Móng Nhỏ chạy là về Đội cứu hộ, anh chạy một mạch về tới cổng Trung đội cũng không nhìn thấy bóng dáng của Móng Nhỏ, vọt lên lầu 2 ký túc xá, đẩy cửa phòng mình ra, căn phòng vẫn y nguyên như lúc anh đi, không có ai, cũng không có con mèo nào.
“Lâm Tử!” Quý Kiêu đẩy cửa phòng Lâm Tử, Lâm Tử đang đeo tai nghe nằm trên giường nghe nhạc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-duoi-thu-chin/3552596/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.