Quý kiêu lái xe về với cái đầu choáng váng suốt một đường, về tới ngoài cổng trung đội, đang lúc định hỏi Đinh Mùi định vào như thế nào thì cảm thấy tay cậu đang ôm ở eo anh buông xuống, bên tai bị nói nhẹ vào một câu: “Lát nữa mở cửa cho tôi.”
Lúc Quý Kiêu quay đầu lại phía sau đã không nhìn thấy bóng dáng Đinh Mùi đâu nữa, chỉ có 1 còn mèo đen đang thoắt ẩn thoắt hiện trong bụi cỏ ven đường. Anh hoảng sợ, cứ như vậy ở ngay bên đường chơi lớn mà biến hình? Vậy cũng quá kiêu ngạo rồi!
Anh nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh, cũng may, trời đã tối đen rồi, đèn trên con đường này cũng không quá sáng, nhìn cũng không rõ lắm, trên đường cũng không có ai hết.
Anh đẩy xe vào gara, chạy bộ về ký túc xá, lúc đến lầu 2, nhìn thấy Đinh móng nhỏ đã ngồi im trước cửa chờ mình.
“Cậu nhanh thật đấy“. Quý Kiêu chạy tới, đang định mở cửa thì cửa phòng Lâm tử đột nhiên mở ra.
“Quý đại gia, cậu đi đâu suốt buổi vậy?” Lâm tử mặc mỗi chiếc quần xà lỏn phi ra, duỗi tay ôm lấy cổ anh, “Hại ông đây phòng đơn gối chiếc cả đêm, tịch mịch gần chết.”
“Tự cậu nghẹn chết đi.” Quý Kiêu mở cửa ra, khóe mắt liếc nhìn Đinh móng nhỏ còn đang ngồi xổm bên chân, cậu cũng bất động, dường như không có ý định đi vào, anh chọc chọc khuỷu tay vào Lâm Tử, “Chờ anh lâm hạnh hả?”
“Đúng đấy, nhanh nào, làm chết em đi,“ Lâm Tử lấy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-duoi-thu-chin/3552591/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.