Đinh Vị ngạc nhiên, hai mắt trợn tròn. Cậu im lặng, nghiêm túc nhìn Quý Kiêu, anh cũng nhìn cậu, vẻ mặt bình tĩnh. Đinh Vị không thể nhìn ra được bất kì một điều gì từ khuôn mặt anh.
Làm thế bây giờ? Làm thế nào bây giờ!
Cậu không nói lời nào, cũng chưa nghĩ ra kế hoạch gì để đối phó với anh nên chỉ có thể trừng mắt nhìn Quý Kiêu cả buổi.
Đinh Vị biết Quý Kiêu rất tốt tính, nhưng cậu không ngờ rằng anh lại kiên nhẫn như vậy. Đối mặt với một Đinh Vị im phăng phắc như pho tượng mà anh cũng chẳng sốt ruột gì, chỉ ngồi trên xe, chậm rãi sửa sang lại quần áo mình, cũng im lặng chẳng nói một lời nào cả.
“Anh nói cái gì vậy?” Cuối cùng cậu cũng không thể chịu đựng nổi sự tĩnh lặng này nữa, giả ngu nhỏ giọng hỏi một câu.
“Sao?” Quý Kiêu ngẩng đầu, nét mặt vẫn thản nhiên, “Tôi nói là cậu, cùng với Đinh Móng Nhỏ mèo đen mà cậu nuôi, tôi muốn cả người và mèo đều đồng thời xuất hiện trước mặt mình.”
“Cho tôi một con cá khô.” Đinh Vị không biết nên trả lời anh thế nào, đành phải chỉ hộp cơm trong tay Quý Kiêu, ăn trước rồi hẵng nói.
“Cậu cầm cả đi.” Quý Kiêu đưa hộp cơm cho cậu. Chứng kiến toàn bộ phản ứng từ nãy tới giờ của Đinh Vị, nỗi bất an trong lòng anh lại càng trào dâng mãnh liệt. Có lẽ tất cả mọi chuyện không phải do anh tưởng tượng ra, có lẽ suy đoán của anh…
Đinh Vị nhận lấy hộp cơm. Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-duoi-thu-chin/3552583/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.