Kể từ khi Châu Tiểu Á quyết tâm trở thành cái đuôi nhỏ của Tô Thước thì có nhiều nữ sinh ghét cô ra mặt, vì mỗi lần Tô Thước có thời gian rảnh đều bị Châu Tiểu Á đến làm phiền.
Có lúc thì nói là đưa nước cho anh, có khi lại đến hỏi bài, có hôm thì tìm anh để giải bài tập, có ngày thì muốn cùng anh tâm sự. Nhưng đấy chỉ là những hành động tự phát của Châu Tiểu Á mà thôi.
Tuy là vậy nhưng Tô Thước cũng không khỏi nghi ngờ, vì buổi sáng anh là Giảng viên, nhưng ẩn sau lớp vỏ bọc tri thức đó thì anh còn là bang chủ của bang Mật Thước, mà Châu Tiểu Á lại chính là con gái của một Trung Tướng. Với một linh tính của bang chủ thì anh không thể để mặc Châu Tiểu Á cứ như thế này, vì anh sợ rằng cô đang giả ngây giả ngô để đáng lừa anh thì sao.
Nên ngay khi nhìn thấy những biểu hiện lạ kia của Châu Tiểu Á thì Tô Thước đã cho người điều tra về cô, và trên dưới Châu gia, anh cũng muốn xem Châu Tiểu Á đang muốn làm gì.
[...]
Buổi sáng ngày hôm nay, Châu Tiểu Á đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho Tô Thước, vốn dĩ mỗi ngày cô đều chuẩn bị nhưng lại bị từ chối một cách thẳng thừ, nên hôm nay cô vẫn mang, nhưng không thấy có chút hi vọng nào.
Sau một buổi học thì cũng đến giờ giải lao, Châu Tiểu Á lúc này liền bước đến bục giảng, sau đó đưa hộp cơm trưa cho anh, còn có chút run run nói:
- Thầy Tô... Cái này... Cái này em tặng thầy.
Tô Thước cũng liếc nhìn một cái, vốn định sẽ từ chối như những lần trước, nhưng anh không làm vậy, còn đưa tay cầm lấy hộp cơm trưa, nhẹ giọng nói:
- Sau này đừng chuẩn bị những thứ này nữa, em hãy chuyên tâm vào học hành đi. Phần cơm này tôi sẽ nhận, cảm ơn em, bạn học Châu.
Sau đó thì anh cũng nhận lấy hộp cơm rồi lấy cặp xách rời đi mà bỏ lại Châu Tiểu Á vẫn còn ngây ngốc, ngay lúc đó thì Bàng Linh cũng đi đến với vẻ mặt kinh ngạc, nói:
- Thầy ấy nhận rồi?
Châu Tiểu Á cũng ngây ngốc gật đầu, cuối cùng thì Tô Thước cũng đã nhận hộp cơm của cô rồi. Trong lúc cô đang vui sướng thì Tô Thước đang trên đường xuống phòng giáo viên cũng chỉ nhìn hộp cơm một lúc, sau đó thì ném nó vào sọt rác. Không phải là anh tàn nhẫn, nhưng đột nhiên con gái của một Trung Tướng để ý đến anh, với người có thân phận đặc biệt như Tô Thước sẽ cảm thấy không an toàn.
Từ đó về sau thì mỗi ngày Châu Tiểu Á đều đưa cho Tô Thước một hộp cơm, anh ngày ngày đều nhận, nhưng hoàn toàn không ăn dù chỉ một lần, tất cả hộp cơm đều bị ném vào sọt rác một cách không thương tiếc. Mãi cho đến khi Châu Tiểu Á cảm thấy cách này đã quá nhàm chán rồi, nên đã thay đổi chiến thuật.
Không chỉ không đưa cơm hộp cho anh nữa, mà ngay cả mua nước hay thậm chí là hỏi bài cũng không. Vốn dĩ đây chỉ là kế hoạch con nít của Châu Tiểu Á, nhưng Tô Thước lại nghĩ sâu xa hơn, anh còn tưởng rằng bản thân đã bị lộ sơ hở gì đó và bị Châu Tiểu Á bắt được nên bây giờ cô mới không cần quan tâm anh như trước.
Trong khi mỗi người mang một suy nghĩ của mình thì Bàng Linh là người ngoài cuộc, cô ấy bây giờ cảm thấy tình thế không đúng lắm... Tại sao Châu Tiểu Á lại nhiệt tình như vậy? Không chỉ nhiệt tình mà khi nhìn thấy Tô Thước ở cùng nữ sinh khác thì cô cũng cảm thấy rất tức giận, nhất là khi Tô Thước ở cùng Cầm Giai Di. Còn Tô Thước nữa... Vốn dĩ bình thường tính cách của vị Giảng viên này đâu có hòa nhã như thế? Tại sao lại ngày ngày nhận hộp cơm của Châu Tiểu Á chứ? Càng nghĩ Bàng Linh càng thấy khó hiểu.
[...]
Tiếng chuông vào học vang lên, Tô Thước lại đứng ở trên bục giảng vừa nghiêm túc vừa nhiệt huyết để giảng dạy cho các bạn học về bài học hôm nay. Tuy nhiên lại có một ánh mắt si ngốc đang nhìn chằm chằm vào anh, bất chợt Tô Thước cũng đưa mắt nhìn sang phía của Châu Tiểu Á, bất chợt lại nở một nụ cười, chính vào giây phút này cô mới biết bản thân đã không nhịn được mà thích anh mất rồi, nụ cười vừa rồi thật ấm áp và mang vẻ đẹp trai đến chết người. Bàng Linh cũng bị nụ cười của Giảng viên làm cho kinh ngạc, người thầy này có gì đó lạ lắm.
Buổi học kết thúc thì Tô Thước cũng rời đi, Bàng Linh lúc này mới kéo Châu Tiểu Á đang say nắng ngất ngây con gà tây lại, sau đó liền nhíu mày, nói:
- Châu Tiểu Á, rốt cuộc mối quan hệ của cậu và chủ nhiệm là gì vậy? Tại sao thầy ấy lại nhìn cậu rồi cười? Rốt cuộc hai người... Hai người có ý gì thế!
Nhưng Châu Tiểu Á vẫn còn chưa hết say đắm, dù nói cô mê trai cũng được, nhưng Tô Thước thật sự quá đẹp trai... Trước kia cô chỉ thấy em trai Châu Nam Hạo là đẹp trai, còn vị anh rể hunt Phó Thiêm Dục là đẹp trai... Nhưng không ngờ khi Tô Thước cười lên thì hai người kia chẳng là cái đinh gỉ gì cả.
- Châu Tiểu Á!
- Hả? Hả? Hả? Sao vậy? Động đất à?
- Không! Là cậu động lòng rồi!
Nhưng rồi Châu Tiểu Á liền xua tay từ chối, còn nói là vừa rồi cô chỉ đang nghĩ đến kế sách mà thôi, nói sao thì một tháng được ăn tiền của con ma keo kiệt Bàng Linh là chuyện hiếm có, nên cô phải cô gắng ăn cho bằng được.
Mặc dù Bàng Linh không tin lắm, nhưng vẫn ậm ừ cho qua.
[...]
Những ngày này anh cố gắng đối xử với Châu Tiểu Á rất tốt, mục đích là để thăm dò cô như thế nào, nhưng với cái tính giả tạo kia đã sớm làm cho Tô Thước cảm thấy tức giận và khó chịu rồi. Nhưng bây giờ thật sự muốn đánh chết bản thân trong mấy ngày này quá đi mất, nhưng hôm nay thì thuộc hạ thân cận của anh cũng đã đem được tin tức đến.
Hóa ra không phải Châu gia nghi ngờ anh, mà chỉ là Châu Tiểu Á tự mình bày ra những trò này thôi. Vậy cũng có nghĩa là chuyện anh là bang chủ bang Mật Thước vẫn chưa bị lộ, vậy thì anh cũng chẳng cần phải diễn nữa rồi, nghĩ đến đây thì Tô Thước cảm thấy mình giống như đã được sống lại vậy.
Nằm vươn vai một lúc, xong cũng nhắm mắt lại, những ngày này không chỉ bị Châu Tiểu Á làm phiền, rồi Cầm Giai Di cũng đến làm phiền, cuối cùng là vì chuyện của cô em gái Hà Mật. Thật sự khiến cho Tô Thước đau đầu muốn chết, ban đầu anh còn định sẽ xin nghỉ một thời gian để tập trung lo cho Hà Mật, nhưng bây giờ có lẽ không được rồi...
Tô Thước ngay sau đó liền đứng dậy, anh đi đến một cái bảng, bên trên nó đàn ghim tấm ảnh của Châu Tiểu Á, anh đưa tay gỡ lấy tấm ảnh đó xuống, rồi có chút nhíu mày khó chịu, nói:
- Châu Tiểu Á, cô làm tôi tốn nhiều thời gian quá rồi!
Nói xong thì Tô Thước liền ném tấm ảnh kia vào sọt rác ở bên cạnh, bây giờ thì anh mới cảm thấy thoải mái để thư giãn. Những ngày này vì chuyện Châu Tiểu Á đột nhiên đối tốt lại khiến cho Tô Thước thấy lo lắng, nhưng không ngờ đó chỉ là một cái gì đó vô tình... Xem ra thì sau này anh vẫn nên cách xa Châu Tiểu Á một chút, vừa trách phiền phức lại có thể an toàn ở lại trường Thiên Hoan thăm dò mọi chuyện.
Trong khi Tô Thước chuẩn bị nghỉ ngơi thì Chung Tín đã gọi điện đến.
- Nói đi.
- [Lão đại, chuyện của Châu tiểu thư chỉ là hiểu lầm, cô ấy không có ý xấu... Chỉ là Lão đại, sao anh lại nghĩ cô ấy đang nghi ngờ anh vậy?]
- Thụ sủng nhược kinh. Đột nhiên con gái của Trung Tướng lại đối với tôi, không thể không nghĩ nhiều. À phải rồi Dieter, cậu nói lại với Tô Nhiễm, bảo cô ấy phải tiếp tục quan sát Châu gia, nhất là Châu Tiểu Á và Châu Tiểu Ân.
- [Châu Tiểu Ân? Cô ấy thì có liên quan gì sao?]
Nhưng Tô Thước không nói gì, mặc dù bề ngoài thì Châu Tiểu Ân khá vô hại, đến cả một công việc cũng không cố định, nhưng nhìn dáng vẻ của cô ta thì đúng là không tầm thường, càng không thể xem thường được. Nói sao thì vẫn nên thận trọng vẫn hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]