Chương trước
Chương sau
Lúc này thì Châu Tiểu Á cũng quyết định bỏ mặc cậu em quý hóa mà chuồng về trước, lần này Bàng Linh làm cô một phe hú vía, còn tưởng rằng mình sẽ không qua khỏi kiếp nạn này rồi chứ, cũng may là có sự xuất hiện của Châu Nam Hạo nên cô mới có thể bình an rời khỏi thư viện như bây giờ.

Nhưng trên đường quay về nhà thì cô cũng đã nhắn tin cho Tô Thước để cập nhật tình hình, tuy là Châu Tiểu Á đã biết sự thật rằng Monster chính là Hứa Vãn Tùng, nhưng nếu cứ để khơi khơi như thế này cho Bàng Linh gặp thần tượng thì sự nghiệp cưới vợ của em trai yêu dấu xem như là tan thành mây khói. Vì thế nên trước nói cho Bàng Linh biết sự thật thì cô vẫn nên bàn lại với ông xã của mình đã.

Đương nhiên ở đầu dây bên kia thì Tô Thước cũng đã nhận được tin nhắn từ cô, lúc này thì anh đang ở trụ sở, đối diện với anh còn là Hứa Vãn Tùng đang ngồi với gương mặt rất nghiêm túc. Anh đọc tin nhắn xong liền nói:

- Vãn Tùng, chuyện anh nói với em, em nghĩ xong chưa?

Hứa Vãn Tùng ngay sau đó còn bày ra vẻ mặt rất không vui, không chỉ thế mà cậu ta còn liếc xéo người anh trai này một cái, cuối cùng lại thở dài nói:



- Cũng không phải là anh không biết, em muốn đi Na Uy, vậy mà anh lại muốn em thu nhận một fan cuồng? Tô Thước này, anh có còn lương tâm hay không vậy hả?

Nhưng trái lại với thái độ bất mãn của Hứa Vãn Tùng thì Tô Thước mặt không biến sắc, tựa như là anh hoàn toàn không có ý định buông tha chuyện này, hiển nhiên thì Hứa Vãn Tùng hiểu rõ chứ, ngay cả người ngoài như Đàn Tâm và Chung Tín cũng đã hiểu rõ hết rồi, đến bước này thì Đàn Tâm đang ngồi bắt chéo chân, nhàn nhã uống một ngụm trà, nói:

- Anh cũng không phải không biết… Tô Thước lão đại chính là tư bản, hễ là tư bản thì cho dù có vắt đến cạn máu thì cũng phải vắt sạch!

Đàn Tâm vừa dứt lời cô ấy liền nhận ngay một ánh nhìn đầy yêu thương đến từ vị trí của ông chủ, nhưng còn chưa để Tô Thước lên tiếng nói gì thì Chung Tín đã trực tiếp nắm lấy tay của Đàn Tâm rồi đi thẳng ra ngoài. Nhìn thái độ lo lắng cho tính mạng của Đàn Tâm kia của Chung Tín thì Hứa Vãn Tùng liền ngạc nhiên, nói:

- Hai người họ ở bên nhau từ khi nào vậy?

- Ai mà biết.

- Anh cả, anh là ông chủ của họ đấy, vậy mà một chút quan tâm nhân viên cũng không có. Đàn Tâm quả nhiên nói không sai, anh chính là tư bản mà!

Mặc dù bị nói là tư bản nhưng anh không quá để ý đến chuyện đó. Lần này mục đích của anh rất rõ ràng, chính là muốn Hứa Vãn Tùng đào tạo ra một Monster thứ hai, không chỉ có thể giúp ích cho Châu gia, Bàng gia mà còn có thể cống hiến cho bang Mật Thước, chỉ cần như vậy là anh đã thấy hài lòng rồi.



- Được rồi, em đáp ứng yêu cầu của anh. Tuy nhiên, em chỉ giúp cô ấy ba tháng, sau ba tháng em sẽ trực tiếp bay đến Na Uy, còn việc cô gái anh chọn học được đến đâu thì em không quan tâm.

Nghe cậu em quý hóa của mình kiêu ngạo nói những lời như vậy thì Tô Thước mới bắt đầu thay đổi sắc mặt, anh liền ngay lập tức khoanh tay trước ngực, còn đưa ánh mắt không nói nên lời nhìn về phía của Hứa Vãn Tùng.

- Hứa Vãn Tùng, em nói anh không có trái tim. Chính em cũng vô tâm như thế thôi.

- Không cần khen, chúng ta là anh em, giống nhau cả thôi.

Ngay sau đó thì Tô Thước cũng phải chấp nhận yêu cầu của Hứa Vãn Tùng, ba tháng thì ba tháng, ít nhất thì cậu ấy cũng đã đồng ý gặp mặt cũng như là giúp đỡ Bàng Linh. Đối với một tay mơ như Bàng Linh mà có thể thành thạo được trình độ IT thì đúng là rất có thiên phú. Nếu như sau ba tháng mà vẫn chưa ổn thì có thể nhờ Tô Nhiễm và Đàn Tâm chỉ dạy thêm cũng không có vấn đề gì.

[…]

Tô Thước quay về nhà thì đã nhìn thấy Châu Tiểu Á đang ngồi chờ mình ở cửa, khi cô nhìn thấy anh thì liền lập tức chạy đến, còn vui vẻ kể về chuyện ngày hôm nay cho anh nghe. Lúc đó anh còn có chút khinh ngạc, vốn dĩ anh nghĩ Bàng Linh là một cô gái không biết tức giận, nhưng anh trăm tính ngàn tính lại không tính ra việc Bàng Linh lại thần tượng Hứa Vãn Tùng nhiều như thế. Nếu như biết trước như vậy thì anh cũng không cần nhờ sự giúp đỡ của Châu Tiểu Á làm gì, cứ trực tiếp đến trước mặt cô ấy nói ra điều kiện không phải là nhanh hơn sao?

- Anh đang nghĩ gì vậy?

- Tôi đang nghĩ sau này Châu Nam Hạo và Bàng Linh sẽ ở bên nhau kiểu gì.

Châu Tiểu Á liền nghiêng đầu khó hiểu, kiểu gì là kiểu gì? Chẳng phải chỉ cần hai người họ thích nhau thì có thể ở bên nhau rồi sao? Còn có gì phải nghĩ đến nữa à? Nhưng ngay sau đó thì anh lại nói là việc của Bàng Linh sau này rất có thể sẽ là thành viên của bang Mật Thước, nhưng có cố định hay không thì anh cũng không dám chắc, còn Châu Nam Hạo thì chắc chắn sau này vẫn là một quân nhân ở trong quân đội, nếu như hai người họ thích nhau, rồi yêu nhau, rồi kết hôn… Thì chẳng phải trong Giang Thành lại có thêm một Phó Thiêm Dục và một Tô Nhiễm à? Rồi sau đó thì sao? Sau đó lại xin nghỉ thai sản? Sau khi kết thúc kì thai sản thì đến thời gian chăm con?

Vậy cuối cùng cái bang Mật Thước này chẳng phải nên đổi tên là “bang phái trách nhiệm hữu hạn một mình Tô Thước” à? Anh phải cẩn thận tính toán mới được.

Đầu năm nay là Tô Nhiễm, có thể cuối năm nay sẽ là Đàn Tâm. Nếu ngay cả Bàng Linh cũng vậy thì chắc chắn anh phải đổi tên thật rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.