Chương trước
Chương sau
Và đương nhiên sau khi Châu Nam Hạo nhận được thông tin hữu ích thì cũng bất ngờ, ngã ngửa và sắp chết lâm sàng đến nơi rồi, tuy nhiên thì ngay khi cậu ta biết được lần này Châu Tiểu Á làm vậy là vì muốn cứu vãn mối quan hệ của mình và Bàng Linh thì cậu ta cực kỳ cảm động.

Hiển nhiên thì để không phụ lòng của chị gái đã dốc hết tâm sức thì rất nhanh Châu Nam Hạo và Hứa Vãn Tùng đã nói chuyện xong, đương nhiên là chuyện vạch ra kế hoạch của hai người đàn ông cũng đã xong xuôi hết cả rồi. Một người thì muốn dỗ crush, một người thì muốn chiêu nạp thành viên về cho anh cả, hai người đều có mục đích riêng nhưng chung quy thì tất cả đều hướng đến một người mà thôi.

[…]

Buổi trưa hôm đó thì Châu Nam Hạo đã hẹn Bàng Linh đến một quán cafe nhỏ ở gần trường học, ban đầu thì Bàng Linh cũng không có ý định đến đó nhưng khi cô ấy nghe Châu Nam Hạo nói rằng bản thân đã tìm được Monster, và đương nhiên cậu ta muốn đưa Bàng Linh đến để gặp rồi, với thành ý chân thành như vậy thì Bàng Linh cũng bấm bụng tin theo.



Lúc này thì Bàng Linh đã đến, nhưng xuất hiện trước mặt của cô ấy không phải “Monster” mà cô ấy đã nghĩ, thay vào đó thì lại là sự xuất hiện của Hứa Vãn Tùng, lúc này Bàng Linh liền nổi trận lôi đình và cho rằng Châu Nam Hạo đang muốn trêu đùa với cô ấy, đương nhiên là sau đó thì Bàng Linh cũng đến bàn mà hai người kia đang ngồi, còn lạnh lùng bá đạo đập tay lên bàn, chống tay trước mặt của Châu Nam Hạo, hung hăng trừng mắt, nói:

- Châu Nam Hạo, cậu nghĩ tôi là đứa con nít ba tuổi dễ bị lừa gạt sao? Rốt cuộc thì cậu xem tôi là cái gì vậy? Là một đứa bé chưa hiểu chuyện dễ bị dụ dỗ sao? Châu Nam Hạo, tôi thật sự rất thất vọng về cậu!

Nói xong thì Bàng Linh cũng nhanh chóng rời đi, hiển nhiên là Châu Nam Hạo bị mắng oan liền ngơ ngác một chút, cậu ta cũng đưa mắt nhìn về Hứa Vãn Tùng, nhưng cậu ta lại nhún nhún vai, dù sao thì mục đích của cậu ta chỉ là muốn lôi kéo cho bang Mật Thước một đồng minh, hừm… Nhưng con hổ nóng nảy thì có cậu ta vẫn nên suy nghĩ lại một chút. Ở bang Mật Thước có một lão bà không sợ trời, không sợ đất, không sợ Tô Thước là Tô Nhiễm rồi. Sau đó thì Tô Nhiễm còn thu nạp thêm một cô gái nhỏ cũng y như vậy là Đàn Tâm. Nếu bây giờ cậu ta đưa Bàng Linh về bang Mật Thước thì cũng rất tội nghiệp cho ông anh cả của mình.

Còn về Châu Nam Hạo, khi đã thất thần đủ rồi thì cậu ta liền ngay lập tức phóng đi để tìm Bàng Linh, lúc cậu ta nắm được tay của cô thì Bàng Linh lại lạnh lùng hất ra, gương mặt cũng vô cùng tức giận, nhưng Châu Nam Hạo thật sự không biết mình đã sai ở đâu nữa, rõ ràng cô muốn gặp Monster thì cậu ta đã đưa Monster đến rồi còn gì?

- Linh Linh, cậu sao vậy?



- Sao vậy? Châu Nam Hạo có phải cậu quá dư tiển rồi đúng không? Ban đầu tôi đã nói với cậu là không mượn cậu đi tìm Monster đến cho tôi gặp, bây giờ cậu gieo cho tôi hi vọng rồi cuối cùng thì sao? Cuối cùng người cậu tìm được lại là em trai của chủ nhiệm Tô, cậu thật sự xem tôi là đồ ngu sao?

Nghe Bàng Linh nói thì Châu Nam Hạo cũng đã hiểu ra vấn đề rồi, cuối cùng cậu ta chỉ cười một cái rồi nắm lấy tay của cô đi vào trong. Lúc đầu thì Bàng Linh cũng có chút vùng vẫy nhưng một chốc sau lại ngoan ngoãn đi theo sau, nhưng trên một đoạn đường ngắn như thế mà hai người đều động lại trong lòng của mình một chút cảm giác kì lạ, nếu nói Bàng Linh đang ngượng ngùng thì Châu Nam Hạo lại có chút vui mừng, trước kia cậu ta đều là vô tình chạm tay của crush, nhưng lần này là cậu ta chủ động, cậu ta thật sự có thể đường đường chính chính nắm tay của cô gái mình thích rồi.

Đi vào bên trong, dù là bị cưỡng ép nhưng Bàng Linh vẫn ngồi xuống đối diện với Hứa Vãn Tùng, lúc nay thì anh ta mới giật mình rồi đặt điện thoại sang một bên, gương mặt mang theo vài phần châm chọc, nói:

- Nói chuyện với nhau xong rồi à? Thế nào? Giải quyết xong vấn đề chưa?

Vốn Châu Nam Hạo định lên tiếng để giới thiệu thì Bàng Linh lại trừng mắt một cái, vừa nhận được cái trừng mắt của cô thì cậu ta trực tiếp ngậm miệng lại, lúc này thì Bàng Linh liền thở dài một tiếng, sau đó nhìn anh nói:

- Anh Hứa, thật ra tôi biết anh là em trai của Chủ nhiệm Tô, mặc dù lần này anh tự nguyện giúp đỡ Châu Nam Hạo nhưng tôi cũng không trách anh, chỉ hi vọng anh đừng mạo danh thần tượng của tôi như thế.

- Thần tượng? Ý của cô là Monster sao? Tôi có nghe anh hai nói đến, không ngờ một cô gái như cô lại thần tượng một hacker.

Bàng Linh không nói gì mà chỉ im lặng nhìn Hứa Vãn Tùng, nhưng rồi sau đó thì anh cũng ngồi ngay ngắn lại, đưa mắt thú vị nhìn về phía của cô ấy, nói:

- Vivian đúng không? Chúng ta từng gặp nhau rồi… Không chỉ là Vivian, cô còn có một biệt danh khác, cái gì ấy nhỉ… Hừm… Là Phelan? Đúng không? Hacker xếp thứ hai, sau tôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.