Chương trước
Chương sau
Còn ở chỗ của Tô Thước, sau khi anh biết được chuyện Triệu Thu Ánh đang có mối quan hệ mập mờ với bang Kim Ưng của Bạch Khánh Tùng thì anh và Chung Tín cũng đã nhanh chóng đến thành phố Ung Thành để nói chuyện.

Tuy nhiên thì khi Tô Thước đến Ung Thành thì mọi chuyện lại không giống như anh đã dự đoán trước, những người ở Ung Thành đều nói rằng cách đây ba tháng thì bang chủ của Ninh Dực bang là Tước Dực đã cử hành hôn lễ cùng bạn gái, tuy nhiên thì vào ngày hôm đó Bạch Khánh Tùng lại đột ngột xong đến, ý định là muốn cướp cô dâu và giết chú rể, nhưng mọi chuyện đều đã nằm trong dự liệu của Tước Dực lão đại, vì thế nên khi Kim Ưng bang đến nơi chỉ là một hội trường trống rỗng, hoàn toàn không có ai ở đó cả.

Rồi kể từ ngày hôm đó thì chẳng ai nhìn thấy Bạch Khánh Tùng nữa, có người nói rằng anh ta đã rời khỏi Ung Thành và âm thầm làm chủ Kế Thành. Nhưng ở Kế Thành cũng có tai mắt của Ninh Dực bang, gọi là Tuyệt Vệ quân, nên họ dám khẳng định Bạch Khánh Tùng không thể nào tồn tại ngầm ở hai thành phố đó được.

Lúc nghe tin này thì Tô Thước và Chung Tín cũng gần như là đoán ra được gì đó rồi, nếu như Bạch Khánh Tùng mấy tháng này không ở Ung Thành, cũng không ở Kế Thành, Giang Thành và An Thành đều không thấy bóng dáng... Vậy chỉ còn có thể là Yên Thành mà thôi!

Nhưng Yên Thành những năm nay vẫn phụ thuộc rất nhiều vào Hoành gia, chẳng lẽ giữa Bạch Khánh Tùng và Hoành gia có liên hệ với nhau?

- Lão đại, anh nghĩ thế nào?

- Còn nghĩ gì nữa đây, chắc hẳn Triệu Thu Ánh đã phát giác ra gì đó rồi. Báo tin cũng nhanh lắm, xem ra lần này Triệu Thu Ánh muốn dựa vào Bạch Khánh Tùng.



- Lão đại, nếu như vậy thì chúng ta chỉ cần bắt Triệu Thu Ánh lại là xong rồi mà. Cần làm gì mà rườm rà vậy chứ? Trực tiếp xử lý cô ta có phải là nhanh hơn không.

Nhưng ngay sau đó thì Tô Thước liền lắc đầu, nói thế nào thì hiện tại Triệu Thu Ánh cũng được xem là giảng viên của trường Đại học lớn, có danh có tiếng, hơn nữa những ngày này giữa cô ta và Châu Tiểu Á cũng đã có một số xung đột nhất định, nếu đột nhiên Triệu Thu Ánh mất tích thì người bị liên lụy sẽ là Châu Tiểu Á và Châu gia... Nếu là trước kia thì anh sẽ không quan tâm đến nó, nhưng bây giờ Châu Tiểu Á là vợ anh, anh không muốn cô phải chịu ấm ức.

- Được rồi, chuyện này tôi sẽ bàn lại với Tô Nhiễm, chúng ta quay về Giang Thành thôi.

- Lão đại, như vậy là bỏ qua sao?

- Không phải bỏ qua, mà là đang chờ thời cơ thích hợp để khai hỏa.

Dừng một chút, Tô Thước lại đưa mắt về phía của Chung Tín, cười nhạt nói:

- Chung Tín, dạo gần đây tôi thấy cậu hành sự rất hấp tấp, có ý định lập công về lấy vợ sớm sao?

- Tôi...

- Yên tâm đi, chỉ cần cậu cầu hôn được Lucius thì tôi cũng không bắt vợ chồng cậu làm việc đến chết đâu.

Nói xong thì Tô Thước cũng bước vào xe, còn Chung Tín thì lại đứng hình mất mấy giây, sau đó thì lấy điện thoại ra nhắn một tin nhắn cho bạn gái, rồi cũng quay vào trong xe để đưa Tô Thước về nhà.



Khi Tô Thước về đến nhà thì nhìn thấy Đàn Tâm, Bàng Linh và Châu Tiểu Á đang ngồi cùng nhau, hình như là đang ôn bài. Lúc này thì Bàng Linh có liếc qua nhìn về phía của Tô Thước, mục đích của cô ấy là gì thì có lẽ Tô Thước đã biết rồi, nên khi anh đi vào bên trong thư phòng thì cũng cố ý không khóa cửa.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
2. Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn
3. Mất Khống Chế - Tiểu Thất Tể Tử
4. Đến Muộn
=====================================

Quả nhiên chỉ sau năm phút thì Bàng Linh đã xuất hiện trước mặt của anh, nụ cười của anh càng lúc càng đậm, nhưng sau đó lại cố ý đưa ánh mắt nhìn khó hiểu về phía của cô ấy, nói:

- Có chuyện gì sao? Bạn học Bàng?

- Thầy không cần diễn nữa, chuyện của Monster. Tôi đến đây chỉ muốn nói về vấn đề này.

Đột nhiên Tô Thước lại cảm thấy có chút lo lắng cho Châu Nam Hạo, có một cô bạn gái suốt ngày chỉ lo cho thần tượng, xem ra thì hành trình tán tỉnh bạn gái của em vợ vẫn còn rất xa.

- Tại sao tôi lại phải nói về vấn đề này?

- Lão đại, tôi nói thẳng vậy. Tôi thần tượng Monster, tôi có thể gia nhập bang Mật Thước hay không?

- Đối với một Vivian thì không thể... Tuy nhiên, một Anwir thì rất hân hạnh.

Lúc này Bàng Linh có chút kinh ngạc, hóa ra không phải chỉ có Hứa Vãn Tùng là người duy nhất biết cô ấy là Anwir, nhưng nói ra cũng đúng thôi, dù sao thì Hứa Vãn Tùng cũng là thành viên của bang Mật Thước kia mà, làm sao có chuyện Lão đại bang Mật Thước không biết chứ.

- Tô lão đại, tôi không yêu cầu nhiều, chỉ hi vọng Monster có thể làm thầy của tôi.

- Ba tháng.

- Hả?

- Nó chỉ còn ở lại Giang Thành ba tháng, nếu như ba tháng này cô học được gì thì cứ học. Sau đó nó sẽ đến Na Uy.

Bàng Linh nghe thấy thông tin chấn động này thì cũng có chút kinh hãi, nhưng rồi rất nhanh cô ấy lại nói:

- Anh ấy đi du học sao? Chẳng lẽ anh ấy muốn rút khỏi bang Mật Thước?

- Từ đầu Vãn Tùng đã không phải thành viên của bang Mật Thước, nên nó đi hay ở, tôi cũng không quản được. Bàng tiểu thư nếu như muốn hợp tác với Tô mỗ, thì tôi rất sẵn lòng, nhưng nếu cô đến đây chỉ để nói về Monster, thì thứ lỗi tôi không thể tiếp được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.