Chương trước
Chương sau
Buổi sáng ngày hôm sau, Châu Tiểu Á đã sớm thức dậy và hiển nhiên trong nét mặt của cô vẫn còn rất hậm hực về chuyện hôm qua.

Vốn dĩ cô đã có tính toán vô cùng hoàn mỹ, nhưng cuối cùng lại bị Tô Thước một tay lật đổ, đúng là tức chết mà! Càng nghĩ đến kế hoạch thẳng thắn thất bại thì Châu Tiểu Á lại tiếp tục lên một kế hoạch khác chu toàn hơn, cho dù có thế nào đi nữa thì năm nay cô nhất định phải sinh khỉ con cho Tô Thước!

Còn về phía của Tô Thước thì lúc anh bước xuống nhà đã thấy vợ nhỏ của mình có hành động quyết tâm cái gì đó, bất giác trong lòng cũng có chút lo lắng, nhưng cái đuôi nhỏ nhát gan này thì chắc không làm được gì đâu. Nghĩ đến đây, anh liền bước đến chỗ của Châu Tiểu Á, còn nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cô, nói:

- Chút nữa anh sẽ đưa em đến trường, anh có việc ở bang Mật Thước nên không ở trường được. Có gì thì gọi cho anh, hoặc gọi cho Vãn Tùng, chắc em có số điện thoại của nó rồi nhỉ?

Đột nhiên bị chồng vạch trần chuyện lưu số trai trẻ thì Châu Tiểu Á cũng có chút giật mình, vốn dĩ chuyện cô có số điện thoại của Hứa Vãn Tùng là một bí mật giữa cô và cậu ấy, vậy tại sao Tô Thước lại biết chứ? Chẳng lẽ cái tên đầu gỗ Hứa Vãn Tùng nói sao? Đúng là đáng chém đầu.

- Hôm nay anh không có tiết sao?

- Buổi chiều có hai tiết cuối, nên buổi trưa tôi sẽ để Chung Tín và Đàn Tâm đưa em về.

- Em biết rồi...

Giọng nói yểu xìu kia đã làm cho Tô Thước thấy khó hiểu, vốn dĩ chuyện anh bận là rất hiển nhiên và thường xuyên, cho dù là trước kia, lúc họ vẫn chưa là vợ chồng thì anh cũng thường xuyên vắng tiết như vậy mà? Sao lần này trông vẻ mặt của Châu Tiểu Á dường như có chút gì đó rất kì quái.

[...]

Sau khi đưa Châu Tiểu Á đến trường thì anh cũng không quên hôn nhẹ lên trán của cô, rồi chúc cô một ngày vui vẻ. Đợi khi Châu Tiểu Á đã đi vào bên trong khuôn viên trường thì anh mới thay đổi sắc mặt, không còn dáng vẻ ấm áp hay dịu dàng mà thay vào đó là gương mặt u ám khó chịu.

[Đại Ma Vương]: Lucius, chú ý Tiểu Á.

Ở trong lớp, Đàn Tâm nhận được tin nhắn này của Ma Vương liền khó hiểu, chẳng lẽ hôm nay Tiểu Ma Hậu khó ở trong người nên Đại Ma Vương mới dặn dò vậy à? Hai vợ chồng nhà này đúng là nhiều chuyện thật đấy, khiến người ta đau hết cả đầu mà!

Nhưng khi Đàn Tâm nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ kia của Châu Tiểu Á thì liền ngay lập tức đem điện thoại bỏ vào túi, còn kéo tay cô lại, nhỏ giọng nói:

- Tiểu Á, cậu có chuyện gì sao?



Ban đầu thì Châu Tiểu Á cũng lắc đầu, nhưng cái cô gái ngốc này rõ ràng có tâm sự đầy mình vẫn cố giấu đi, đúng là ngốc mà.

Sau một hồi mò hỏi thì Đàn Tâm và Bàng Linh mới biết rằng kế hoạch dụ dỗ Tô chủ nhiệm sinh con của cô đã thất bại, không chỉ thất bại mà là thảm hại nhất từ trước đến giờ. Mặc dù Đàn Tâm biết được mục đích mà Tô Thước kết hôn với Châu Tiểu Á là gì, nhưng với dáng vẻ dung túng và che chở kia thì chắc chắn tám phần Tô Thước cũng có ý với Châu Tiểu Á... Nhưng tại sao lại không muốn sinh con với cô chứ? Nam nhân này đúng là khó hiểu trong số các nam nhân khó hiểu mà.

Tuy nhiên, Bàng Linh lại nghiêm túc nói:

- Hôm qua tớ và Hứa lão sư cũng có nói qua về vài chuyện của Bang Mật Thước, đương nhiên tớ nghĩ thời điểm này cậu không nên mang thai.

- Linh Linh, ý cậu là sao? Chẳng lẽ cậu cho rằng tớ sẽ là điểm yếu của anh ấy sao?

- Á Á, nghe tớ nói đã nào...

Còn chưa để Bàng Linh nói hết thì Châu Tiểu Á đã lắc đầu, còn đưa tay bịt tai của mình lại, Đàn Tâm lúc này liền nhẹ nhàng xoa xoa vai của cô, nói:

- Tiểu Á, thật ra Linh Linh nói rất đúng. Ở thời điểm ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối thì cậu tốt nhất là không nên mang thai. Có thể cậu sẽ không là điểm yếu của Tô Thước, nhưng đứa bé thì sao? Cậu có chắc rằng cậu sẽ bình an sinh đứa bé ra hay không... Cho dù đứa bé được sinh ra... Thì liệu nó có trưởng thành bình thường được hay không?

Châu Tiểu Á nghe Đàn Tâm nói như vậy thì cũng từ từ bỏ tay xuống, vốn dĩ mục đích của cô cũng chỉ đơn thuần là muốn sinh cho Tô Thước một đứa con. Không phải là cô muốn dùng đứa bé để trói buộc anh, mà cô chỉ muốn có được một đứa trẻ là của mình... Cô biết Tô Thước cũng rất thích trẻ con, cả cô cũng vậy... Vì thế nên là... Nên là...

- Tiểu Á, cậu còn trẻ, Lão đại cũng không già, sớm muộn gì rồi hai người cũng sẽ có con thôi. Đừng nghĩ nhiều nữa.

Bàng Linh dứt lời thì Châu Tiểu Á cũng mếu máo một chút, nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu. Cô không phải sợ anh già hay anh sẽ bỏ cô, cô chỉ sợ một ngày nào đó ở bên cạnh anh sẽ xuất hiện nhiều lục trà biểu, lúc đó cô phải làm sao đây?

- Tâm Tâm, cậu nói xem... Anh ấy có khả năng ngoại tình không?

Nghe Tiểu Ma Hậu hỏi mà gương mặt của Đàn Tâm lập tức ngu ra luôn, sau đó liền ôm bụng cười ngoặt ngoẹo, nói:

- Tiểu Á Á, tớ nói cho cậu biết, với cái EQ âm điểm của Đại Ma Vương thì ngoài cậu ra chẳng ai dám gả đâu. Yên tâm yên tâm, nhân cách của Ma Vương tớ đảm bảo, không có chuyện ngoại tình ở đây được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.