Con đường này thật tối, thật lạnh lẽo, thật âm u. Đúng là đường vàoĐịa Ngục. Kevil vội vã đi thật nhanh, trong khi Diêm Vương nhàn nhã theo sau, vừa đi vừa huýt sáo.
Tiếng gào thét, tiếng khóc than hỗn tạp đinh tai nhức óc làm Kevil không thể quen nổi, một nơi đầychướng khí máu tanh thế này, Haray lại từng đi qua. Diêm Vương ngừnglại, quay ra sau nhìn, dường như nghe tiếng người đuổi theo, mới thôngbáo cho Kevil.
Nhóm Rany rất nhanh đãđuổi kịp hai người phía trước, vừa thấy bóng họ, Windy đã lớn giọng gọilại. Mừng rỡ như bắt được vàng, lao đến bên Kevil trước sự ngỡ ngàng của anh.
- Sao ba người lại ở đây?
- Chuyện này là do...blah blah ...thế đấy anh hiểu không?_ Windy khoa chân múa tay loạn xạ
- Không, em nói vậy sao anh hiểu
- Vậy để tôi giải thích, mọi chuyện là... bloh bloh... đã hiểu chưa?_ Rany xen ngang
- Hiểu được chết liền
- Thôi, vừa đi vừa nói, không phải chúng ta cần nhanh chóng tìm thấy Haray sao?
***
Vòng ma pháp được vẽ xong, xung quanh thắp nến theo hình bát quái, bàn tế ởgiữa cũng đã được chuẩn bị, dán rất nhiều phù chú. Haray quay lại nhìnMĩ Tư Đế
- Tôi sẽ nằm trên đó sao?
- Đúng vậy, cô chỉ cần nằm đó, ngủ một giấc, chuyện còn lại cứ để tôi lo
- Vậy được
Đôi chân trần bước vào vòng tròn ma pháp, nằm trên tế đàn, không sao, sẽkhông sao, ngủ một giấc, khi tỉnh lại mọi chuyện đều sẽ ổn.
Mĩ Tư Đế nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-do-troi-danh-co-cu-doi-day/1857026/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.