Mở hé cửa phòng, nhìn rõ thân ảnh người đang nằm trêngiường, hắn bây giờ thật giống một viên pha lê, mà nó chỉ cần chạm vàolập tức sẽ vỡ vụn. Nó thu tay lại khép cửa rồi rời đi. Mưa vẫn khôngngớt, mưa thật buồn, da diết, nặng nề, tựa như tâm trạng của ai đó.
Thêm một chút nữa, chỉ cần một chút nữa thôi, cô nhất định sẽ làm được!
Haray vẫn cầm chặt bông hoa bỉ ngạn, máu từ trên người túa ra chẳng biết từchỗ nào, hình như cũng không đau đớn, hoặc là cô đã không thể cảm nhậnđược nữa rồi. Đôi tay trắng trẻo đầy vết thương, cô cứ vậy, thiếp đi bên cạnh xác chết của con ma thú. Giao chiến với nó ba ngày mới thắng nổi,chỉ là thú canh cổng mà đã khó khăn vậy rồi, điều gì còn đang đợi côphía trước đây? Thu lại chút sức lực, Haray rút lấy một lá bùa, dùng máu của ma thú nhuốm đỏ làm chìa khóa mở Hắc Ám, nơi sâu thẳm của Địa Ngục. À không, nơi này chẳng thuộc về đâu cả, nằm ngoài nhân giới, ma giới,và thần giới, một nơi đáng sợ. Khẽ nhếch môi cười khẩy, đáng sợ thì saochứ? Cùng lắm là hồn phi phách tán, vĩnh viễn không đầu thai. Chỉ làtrong lòng không kìm được bị thương, cô muốn cho người ta hạnh phúc, cho người khác cơ hội, nhưng lại đang tâm cướp đoạt cơ hội của chính mình,ủy hoại đi cả niềm sống của người mình yêu. Giọng nói yếu ớt, mỏng manhvang lên giữa rừng hoa bỉ ngạn, từng cánh hoa đỏ thắm bay trong đêm đenvô tận. Đã bao lâu rồi? Thật muốn có thể nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-do-troi-danh-co-cu-doi-day/1857023/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.