Một bộ đồ xám đơn giản, nó bước xuống phòng ăn, ung dung ngồi ăn thoáimái. Có vẻ như sau tất cả mọi chuyện, nó không có gì để nói với mọingười thì phải. Nhưng cũng đừng nhìn nó thế chứ, đang ăn bị nhìn ai nuốt cho nổi? Vây là nó tiếc nuối đặt miếng bánh ngọt xuống, quay lại cườitươi hỏi.- Mọi người muốn nói gì không? Còn không thì biến đi chỗ khác để bà còn ăn.
- Không, ăn tiếp đi_ Đồng thanh
Rồi, điên hết rồi, dây thần kinh đứt hết rồi, tội nghiệp, một lũ đẹp mà bị khùng. Nó lắc đầu ngán ngẩm sau đó ung dung ăn tiếp.
- Seny, sau này mày tính thế nào?_ Windy đắt li sữa xuống trước mặt nó, thuận tiện hỏi.
- Ý mày là sao? Thì vẫn như trước đây thôi, có gì khác hả?
- Không, tao muốn biết, mày định làm gì với Lâm Tử Vĩ?
- Tuần sau nhập học nhé, có thông báo rồi đấy. hazza ăn no rồi, tao đingủ đây_ Nó vươn vai, không trả lời, bước nhanh về phòng. Làm gì tiếptheo? Nó cũng chưa quyết định. Nó đã nói không thể tha thứ, nhưng trảthù bằng cách nao, ôm chấp niệm này đến khi nào? Bằng với khả năng bâygiờ của nó làm sao có thể đánh bại Lâm Tử Vĩ? Đặt lưng xuống giường, nóđể mắt rơi vào một khoảng trống vô hình, mọi thứ đã qua tại sao khôngcho qua luôn? Tiếp tục níu kéo có ích gì. Nhưng không phải ai cũng sẵnsàng tha thứ, nó thà cố chấp còn hơn, sự yếu mềm, bằng lòng với hiện tại của nó là không cho phép. Tiếng gõ cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-do-troi-danh-co-cu-doi-day/1856996/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.