5
Tôi gần như quên mất.
Nếu như không phải lúc sinh, đau đớn xé rách kia làm cho tôi nhớ tới cảm giác kiếp trước bị hệ thống xóa bỏ, tôi cơ hồ sẽ quên mất tôi đang ở trong một thế giới hư ảo.
Lục Trạch cũng chỉ là đối tượng công lược lần thứ bảy của tôi.
Chờ tôi tỉnh lại, Lục Trạch bảo y tá ôm Ương Ương đến.
Ương Ương rất đẹp, làn da của con bé trắng như phấn, đôi mắt gần như trong suốt, đang chớp chớp trong lòng tôi.
Lục Trạch nói: "A Mạt, Ương Ương rất khỏe mạnh."
Trong lòng ta sinh ra một loại cảm giác khác thường, không biết vì sao hắn luôn nhấn mạnh Ương Ương có khỏe mạnh hay không.
Thẳng đến khi Ương Ương ba tháng tuổi, hắn mang theo Sở Dao, đi tới trước mặt tôi.
Mặc dù tôi đã nhìn thấy họ với nhau trước đó, trái tim tôi vẫn chìm xuống.
Ta ôm Ương Ương, nhìn bốn mắt Sở Dao lôi kéo Tiểu Dương.
Mà tay trái Lục Trạch nắm chặt lấy cô.
"Lục Trạch, anh đây là có ý gì?" Khi tôi hỏi lời này, trên mặt Sở Dao lộ ra một nụ cười trào phúng.
Lúc này, hệ thống của tôi từ khi Lục Trạch cầu hôn tôi đã biến mất đột nhiên lên tiếng:
"Kí chủ, cảnh báo nguy hiểm." Cô ta là nữ phụ của thế giới này, là bạch nguyệt quang của nam chủ, ba năm trước bị mẹ nam chủ bức bách rời khỏi nam chủ, hiện tại cô ta đã trở về. Ta cảm nhận được cô ta đối với kí chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-chet-cua-hoa-nhai/2748259/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.