Dùng sức tách bỏ ra hai người nắm mình, Tạ Du hét to, chấn động đến tim Bành Tri Hàn nhảy dựng.
Ngẩng đầu, đầu tiên là nhìn Tô Tuyền rồi nhìn Gaea, sau đó Tạ Du từ trong túi áo lấy ra một tấm ảnh.
“Tất phạt tội ta sao?” Thấp giọng đọc chữ trên ảnh, trong mắt Tạ Du đột nhiên chợt lóe sắc thái kỳ dị. “Hahahaha ──”
Ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười hắn thê lương đến nhường nào, người có mặt ở đây không ai không kinh hãi.
“Hừ, đến đây đi, giờ tôi còn gì nữa mà mất.” Khóe môi cong lên, tất cả biến trở lại Tạ Du anh tuấn tiêu sái trước kia. Hắn nghiêng người, nhìn thẳng sắc mặt đã có chút tái nhợt Gaea.
“Tôi đi đây. Tôi không có hứng thú chơi với anh nữa.”
Vẫn duy trì mỉm cười, Tạ Du chầm chậm nói.
“Nhiều năm như vậy, tôi cũng chán rồi.”
Đôi mắt của Gaea dường như sắp thoát ra hốc mắt, môi lại vẫn mím chặt, nhưng vẫn giữ biểu tình như vậy, nhìn chàng trai mỉm cười với y.
“Lời tôi nói buổi sáng.” Dường như không muốn nhìn thấy gương mặt mĩ lệ lại mất đi huyết sắc nữa, Tạ Du mắt nhìn biển cả xanh biếc xa xa. Mặt trời đã lên tít trên cao, chấm chấm màu vàng, bay múa trên mặt biển xanh lục.“Xin lỗi, không tính nữa.”
“Thật ra tôi chỉ muốn tìm an ủi mà thôi.” Hình như khó thể nói ra câu kế tiếp, Tạ Du lấy tay đè ngực. “Anh cũng biết, tôi không có gì cả.”
Gaea vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt đã hoàn toàn trắng bệch. Nhưng ánh mắt y nhìn bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-chet-cua-chim-co-do/4104662/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.