“Đáng chết… ” Ngồi ở trước cửa sổ, đặt sách lên đầu gối, Tạ Du vừa xem hộp nến vừa mắng.
Một năm qua thật sự rất hoang đường!
Cố gắng không nhớ lại nữa, Tạ Du thắp một cây nến, theo ánh nến ấm áp, lật sách.
“Như vậy mới là sống!”
Một năm đau khổ không làm phai mờ cá tính rộng rãi sáng sủa của hắn. Tạ Du, thiếu niên mười bảy tuổi này, vẫn như trước kia có nụ cười làm người ta yêu mến và sức hấp dẫn xuất sắc.
Nay đã là tháng Hai, nhưng tuyết ngoài cửa sổ vẫn chưa tan hết.
Trận tuyết năm trước, ước chừng rơi gần hai tháng. Chầm chậm mà yên lặng rơi xuống, mãi sau này hoàn toàn trở thành ác mộng của mọi người.
Giao thông tắc nghẽn, tín hiệu tivi bị chặn, cơn tuyết này mãi đến giờ mới hoàn toàn ngừng lại.
Nhưng Tạ Du không biết những điều này.
Khi hắn tỉnh lại, tuyết đã ngừng rồi, chỉ để lại mặt đất trắng tinh đẹp đẽ, làm người ta thích thú.
Giờ mới nhìn một chốc sách, hắn lại không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gaea, Cẩn.
Tuyết lớn như vậy, hai người đã đi đâu? Cái tên chưa từng nhắc đến lại ở trong lòng hiện lên, giống như mỗi ngày đêm trước kia.
Gaea, anh đã biết tất cả rồi sao?
Anh còn… yêu em sao?
Như là nhìn thấy cái gì trong màn tuyết trắng xóa, lại như chẳng nhìn thấy gì, đôi mắt Tạ Du bình tĩnh nhìn một điểm. Trong miệng, không tự chủ được thì thào ra tiếng.
“Em… rất nhớ anh…”
Sau đó, hắn không nhúc nhích, cứ như vậy rơi vào thế giới của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-chet-cua-chim-co-do/4104659/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.