“Ài, nhìn làm sao cũng chỉ thấy được mặt sườn, cái gì cũng không thấy!”Nhìn chăm chăm laptop nhưng chẳng phát hiện được cái gì. Bành Tri Hàn oán giận nói.
“Cậu kiên nhẫn chút xem, có lẽ sẽ phát hiện gì đó.” Tô Tuyền bình tĩnh.
“Tay cô gái này hình như cầm thứ gì nhưng bị người ta che lại, không thấy rõ lắm a a a!” Cào lung tung tóc của mình, Bành Tri Hàn hoàn toàn rơi vào trạng thái cuồng loạn.
“Xem cái gì kích động như vậy?” Cửa phòng mở ra, Lý Nhược Quang đi ra.
“Tiểu Quang? Không phải mới ngủ không lâu sao? Sao đã dậy rồi!” Tô Tuyền lập tức đón.
Lý Nhược Quang lườm hắn một cái, nâng lên chân liền muốn bước nhanh vòng qua hắn. Bởi vì động tác quá mạnh, không cẩn thận động đến nơi nào đó, làm chân mềm nhũn ngã sấp xuống.
“Tiểu Quang!” Tô Tuyền vươn tay muốn ôm lại cậu.
“Buông ra! Tên…” Định nói ra khỏi miệng nhưng khi nhìn thấy phía sau lưng Tô Tuyền thì dừng lại. Lý Nhược Quang nghĩ lại mình bị tên trước mặt tra tấn cả buổi chiều như thế nào, cái chỗ khó thể mở miệng giờ còn co rút đau đớn không khép kịp liền quyết tâm hơn.
“Tên cầm thú này! Sắc lang! Khốn kiếp!”
“……” Tô Tuyền nén cười. Nửa ôm nửa kéo Lý Nhược Quang ngồi xuống sofa. “Cậu nên ngủ thêm một giấc.”
“Hừ!” Quay đầu không để ý đến hắn, nhìn Bành Tri Hàn. “Đang xem cái gì vậy Tiểu Hàn?”
“Mấy người coi tớ là vô hình à!” Bành Tri Hàn lườm một cái. “Vừa có cơ hội liền liếc mắt đưa tình.”
“Hahaha ── hahaha ──”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-chet-cua-chim-co-do/4104625/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.