Nói xong bốn chữ này, rốt cuộc như không nhịn được nữa, cậu ôm bụng.
“Ộc ──” Phun ra.
“Tiểu Quang!” Tô Tuyền buông Bành Tri Hàn, bước tới dìu cậu.
“Ha ── đừng để Tiểu Hàn vào! ” Vừa phun, Lý Nhược Quang vừa kêu to.
Đáng tiếc đã không kịp rồi, lúc Tô Tuyền buông tay Bành Tri Hàn bay nhanh bước qua Lý Nhược Quang xông vào.
Dì Trần gục trên sô pha phòng khách, vào cửa là có thể nhìn thấy cái tay rũ xuống.
Nhưng phải đi qua, mới có thể nhìn thấy.
Sô pha nhuộm đỏ và hốc mắt trống rỗng.
Đôi mắt của dì Trần đã bị kẻ nào đó khoét đi.
Chỉ có hai hốc máu, vẫn đang ngước lên trần nhà.
Trời đất bỗng quay cuồng, trước khi ngất đi, Bành Tri Hàn mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt Tạ Du trắng bệch.
Rõ ràng đã bảo không tiếp tục nữa.
Đã bảo rồi.
Lúc tỉnh lại, Bành Tri Hàn phát hiện mình tựa vào bụi cây ở cửa, Lý Nhược Quang thì mặt đầy quan tâm nhìn mình.
“Nhỏ ngốc…” Bàn tay ấm áp vuốt mái tóc có chút rối bù của nhỏ. “Đã nói đừng đi vào, biết rõ mình sợ máu. Tớ với cậu khác nhau, tớ đã thấy nhiều xác động vật rồi.”
“Tiểu Quang…” Bắt lấy bàn tay, Bành Tri Hàn vùi mặt vào bàn tay rộng lớn ấy.“Là lỗi của bọn mình… Hức hức…”
Lý Nhược Quang không rút bàn tay bị nước mắt làm ướt ra. Chỉ nhẹ nhàng dùng tay còn lại sờ đầu của nhỏ.
“Không phải lỗi của cậu, Tiểu Hàn.”
Hiện trường đã đông nghịt người, cảnh sát cũng đã tới.
Tô Tuyền còn ở cửa nói gì đó với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-chet-cua-chim-co-do/4104620/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.