Tối nay không trăng không sao.
Bầu trời đêm đen kịt đến đáng sợ, mây lớp lớp bao phủ, như báo trước một vở kịch bi thảm nào đó.
“Cẩn thật làm người ta bất ngờ.” Chắp hai tay sau lưng, Bành Tri Hàn thở dài.
“Đột nhiên nhảy ra bạn gái, còn mấy chữ bằng máu… ”
“Tiểu Hàn đừng hù tớ, chữ đó sao lại bằng máu được!” Lý Nhược Quang ở bên cạnh nắm chặt tay Tô Tuyền.
“Này, Nhược Quang, cậu nghĩ tớ học vẽ mấy năm hả, cái màu sắc đó vừa nhìn liền biết là máu.”
Trong một lúc, ba người đều lặng im không nói chuyện.
Nghĩ đến cảnh trong căn phòng nhỏ tối tăm đó, yếu ớt xinh đẹp Tạ Cẩn cắn ngón tay, từng nét từng chữ viết “Ta có tội ” ba người đều không khỏi thấy rùng mình.
“Mà nè, đường này vắng thật, một cái đèn đường cũng không có.” Hình như muốn xóa đi cảm giác buồn nôn này, Bành Tri Hàn bắt đầu quan sát con đường.
Đêm thật tối, mùa hè thành phố x ít khi tối đen như vậy. Mà con hẻm này chẳng có đèn đường, hai bên tường cao tạo ra cái bóng bao phủ ba người.
Thỉnh thoảng có người đi đường vội vàng đi qua, ở trên con đường đá phát ra tiếng lộp cộp.
Cộp cộp cộp cộp cộp cộp.
Như nhịp tim đập vậy.
Cộp cộp cộp cộp cộp cộp.
“Ai da!” Đột nhiên vang lên giọng nói làm tất cả hoảng sợ.
Hóa ra cô gái đi đằng trước, có thể là vì trời tối hay sợ quá, bịch một cái va phải Lý Nhược Quang. Rào rào, vật gì đó của cả hai rớt xuống đất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-chet-cua-chim-co-do/4104616/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.