Anh ta chắc cũng tặng vợ một cái như thế này nhỉ - Anh Thư chua chát nghĩ khi cứ bần thần nhìn chiếc Hermes tím trước mặt. Cô tự biết thái độ, suy nghĩ của mình lúc này cực kỳ ấu trĩ và vô lý, nó quá thiên về chiều ghen tuông, trong khi cô chẳng có quyền gì để nuôi cảm xúc ấy mỗi lúc nghĩ về Lê Nam cả; nhưng tự cô chẳng buồn gạt nó đi, cứ để mọi thứ tự nhiên theo cách của riêng mình, tại sao cứ phải xét chuyện đúng sai trong cuộc đời khi mà người khác đã giúp cô làm điều ấy suốt quá nhiều năm rồi? Chẳng phải, chấp nhận chuyện người khác vẽ ra rồi cũng sẽ trở thành một thói quen mà khi đã tập, con người ta rồi sẽ mặc nhiên coi nó trở thành đúng thôi?!
- Xe chưa bán mà đã tự thưởng rồi hả? - Ông Cơ vui vẻ nói khi tiến lại gần chỗ Anh Thư.
- Của khách tặng con! - Anh Thư chẳng cần dè chừng.
- Khách tặng? - Ông Cơ thật sự bất ngờ, ngồi xuống. - Chắc ba để con coi luôn cửa hàng, hả? Khách yêu cầu trực tiếp con tư vấn rồi còn đem quà xịn tới tặng?
- Là bạn cũ của con! - Anh Thư lạnh lùng. - Mà... không cần mấy chuyện ba vừa nói, con cũng đủ sức trông coi cho ba mà?
Ông Cơ thở hắt ra, chán nản nhìn cô con gái bướng bỉnh của mình. Chuyện đòi quyền quản lý cơ ngơi này, Anh Thư đã nói hàng trăm lần rồi. Ông thừa biết, lý do duy nhất là cô muốn ông được nghỉ ngơi, sau nửa đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-chet-ao/97988/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.