“Mày làm sao thế?”
Dịch Nguyên không đáp, mà tiếp tục rót rượu đầy cốc, ngửa cổ dốc cạn.
Đường Nhược Sang và Triệu Cẩn Ngôn quay đầu nhìn nhau. Trên mặt hiện đầy dấu chấm hỏi.
Đêm hôm khuya khoắt, tự dưng Dịch Nguyên đến quán bar của Đường Nhược Sang. Rồi gọi anh ta và Triệu Cẩn Ngôn ra uống rượu. Bộ dạng vật vã, điên cuồng uống hết chai này tới chai khác. Giống như không cần mạng nữa vậy.
Hai người bọn họ gặng hỏi mãi mà hắn không trả lời. Từ đầu tới cuối đều im lặng tự chuốc say mình. Cảnh này rất quen, bọn họ đã từng nhìn thấy qua quá nhiều lần rồi. Khiến cho Dịch Nguyên te tua như vầy, chắc chỉ có thể là chuyện liên quan đến “người ấy”.
Đường Nhược Sang đá đá mắt ra hiệu với Triệu Cẩn Ngôn. Triệu Cẩn Ngôn chép miệng, chần chừ chốc lát mới hỏi.
“Dịch Nguyên, mày làm sao vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Dịch Nguyên không để ý, tiếp tục rót rượu. Triệu Cẩn Ngôn nhịn không được, bèn túm cổ tay ngăn hắn lại, nói: “Mày gọi bọn tao ra đây để nhìn mày uống đến chết rồi bê mày đi chôn à? Chí ít cũng phải nói cho bọn tao biết là chuyện gì chứ!”
Lúc này, Dịch Nguyên mới dừng động tác. Để cho Triệu Cẩn Ngôn lấy chai rượu từ trong tay hắn đặt sang bên cạnh. Hắn ngẩn người nhìn chất lỏng lạnh lẽo sóng sánh trong cốc thủy tinh. Mùi rượu nồng nặc xộc lên mũi. Cổ họng bỏng rát. Trái tim vẫn chưa thể ngừng nhói đau.
Hắn rũ mắt nhìn xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-bong/3501459/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.