“Xe trông đắt tiền thế này mà dám đưa cho con mượn lái. Tiểu Nguyên đúng là hào phóng thật!”
“Nhưng mà Tiểu Viễn à, dù người ta có hào phóng cỡ nào thì cũng là ông chủ của con. Làm gì thì làm, con phải biết giữ chừng mực. Hiểu không?”
“Hơn nữa, thân phận và địa vị của người ta không đơn giản. Chẳng phải người mà con có thể kết bạn ngang hàng được đâu. Tiểu Lâm à, con nên nhớ kỹ điều đó.”
“Tiểu Nguyên không giống chúng ta.”
“Căn bản là không cùng một thế giới.”
Khi được hỏi chiếc xe màu trắng trông đắt tiền đó từ đâu ra. Lâm Minh Viễn bảo rằng Dịch Nguyên giao cho cậu lái để chở hắn đi làm. Sau đó thì bà nội nói với cậu như thế.
Không giống nhau.
Không thể ngang hàng.
Không cùng một thế giới.
Lâm Minh Viễn ngồi bệt trên bãi cỏ xanh rì, hai cánh tay gác lên đầu gối. Cậu nhìn ra bờ sông, mặt nước gợn sóng lăn tăn, lấp lánh đến có chút chói mắt.
Lúc đó mình nghĩ gì mà dám hỏi Dịch Nguyên một câu như thế nhỉ?
Đúng là không có tự trọng.
Quang cảnh phía trước chợt nhòe đi. Lâm Minh Viễn cúi đầu dụi mắt.
Chẳng biết sau khi nghe xong, Dịch Nguyên có cảm giác gì.
Ghê tởm? Nực cười? Hay là phiền phức?
Liệu hắn có cảm thấy cậu không an phận, muốn trèo cao hay không?
Có điều, thời gian qua ở bên Dịch Nguyên, cậu ít nhiều gì cũng hiểu tính hắn. Chắc chắn Dịch Nguyên sẽ không cảm thấy ghê tởm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-bong/3370563/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.