Chương trước
Chương sau
Editor: ChiMy

Mười bảy thuộc hạ của Ninh Ngọc quả thật các là phượng giữa loài người, bấtluận ai đứng ở trong đám đông đều là tiêu điểm chú ý của mọi người. Chonên Ly Hoan có phản ứng này cũng xem như là bình thường.

Có điều, Ly Hoan muốn, Ninh Ngọc chưa hẳn chịu.

Ly Hoan lắc lắc bả vai của Ninh Ngọc, trên mặt dâng lên nụ cười bỉ ổi:"Tiểu Ngọc Nhi, nói thế nào năm đó mười bảy hạt giống tốt này ta cũnggiúp ngươi tham mưu một phần, không có công lao cũng có khổ lao, hì,ngươi hãy nhịn đau bỏ một người trong đó, ta cũng sớm chút trở về xử lýchuyện của Tần Hoài quán ta, như thế nào?"

Ninh Ngọc hừ lạnh một tiếng, không muốn để ý đến hắn, trực tiếp xoay ngườiđịnh trở về phòng. Có điều, mới vừa đi được ba bước, lại dừng lại, quayđầu cảnh cáo hắn ta nói: "Còn nữa, ta chưa cho phép, không được đến gầnTrúc viện nửa bước ——"

Dứt lời, lúc này mới tiếp tục sải bước vào bên trong phòng, không dừng lại nữa.

Ly Hoan nóng nảy, vội vã đi theo bên cạnh hắn, đưa tay kéo ống tay áo củahắn: "Đừng, đừng mà, Tiểu Ngọc Nhi, thương lượng! Mỹ nhân nhi trong tayngươi nhiều như vậy, thưởng cho ta một người cũng không có tổn thất gì,đừng keo kiệt như vậy chứ. . . . . ."

Ninh Ngọc không lưu tình một chút nào hất tay của hắn ra, trả lời gọn gàng: "Không cho."

Ly Hoan bắt ống tay áo của hắn nữa: "Tiểu Ngọc Nhi, mười mấy năm qua tìnhhuynh đệ của ta và ngươi chẳng lẽ còn không sánh bằng một mỹ nhân nhi?!"

Ninh Ngọc vẫn không để ý tới hắn, tiếp tục hất tay của hắn ta ra.

Ly Hoan chưa từ bỏ ý định, bắt nữa: "Thật sự không cho?"

Môi đỏ mọng của Ninh Ngọc khẽ mở, lắc đầu: "Không cho."

Ly Hoan nổi giận: "Tốt! Đây chính là ngươi ép ta đấy!" Hai tay hắn nắmchặt thành quyền, hai hàng lông mày nhăn lại với nhau, dường như trongmơ hồ, quyết định. . . . . .

Ninh Ngọc cũng không rãnh rỗi xem đến tột cùng hắn ra cái quyết định cái gì, tự đi vào thư phòng bên cạnh phòng ngủ.

Ly Hoan nhìn bóng lưng của hắn, híp mắt, than thở, tự nhủ: "Tiểu Ngọc Nhi, nếu ta sớm biết năm đó những tiểu nha đầu này bây giờ đều là đại mỹnhân, tiểu sinh ta nói thế nào cũng phải lưu lại mấy người làm tâm phúc ở bên cạnh a. . . . . ."

"Có điều tại sao. . . . . ." Ly Hoan nhãn châu xoay động, lúc này mặt cười đến đắc chí rời khỏi đi về phía Tiền viện.

*********

Theo hắn quan sát mà biết được, mười bảy mỹ nhân nhi này càng tiếp cận, thìdáng dấp càng đẹp. Cho nên, lúc này mục đích của hắn hết sức rõ ràngchạy thẳng tới tiểu viện cuối cùng ở Tiền viện, —— người đẹp nhất thìhắn xuống tay không được, vậy thì từ đoá hoa yếu nhất trong mười bảyngười tiến hành tấn công là được!

Ban đêm, Ly Hoan mặc một bộ đồ đen, ẩn núp ở trên nóc phòng của cô nươngnày, ngừng thở, dính sát người vào mái hiên, dựng thẳng tai lắng ngheđộng tĩnh bên trong phòng.

Chốc lát, truyền đến tiếng nước chảy tí tách.

Chốc lát nữa, truyền đến một giọng nữ mềm mại đáng yêu giống như chim hoàngoanh: "Tiểu Tịch à, đi đổ nước tắm này đi, ta mệt rồi, đi ngủ trước."

"Dạ, cô nương."Một nha hoàn tiếp lời.

—— Nghe một chút, giọng nói này, nghe hay lắm! Làm ca khôi cho Tần Hoàiquán của hắn quả thật dư xài! Mắt của Ly Hoan toả sáng, hưng phấn chépchép miệng, tiếp tục nằm ở trên nóc phòng, định tìm đúng thời cơ đixuống dùng mê hồn hương.

Vật phẩm rời nhà đi xa cần chuẩn bị, ‘ hành tẩu giang hồ ắt không thể thiếu thứ gì’ đứng thứ nhất đó chính mê hồn hương!

Đêm càng lúc càng khuya, bốn phía càng ngày càng yên tĩnh. Nến bên trongphòng cô nương này cũng đã bị thổi tắt, hơi thở nàng ta thở ra vữngvàng, xem ra, là đã ngủ say.

Ly Hoan cười gian, từ trong lòng ngực móc ra một túi bột, lại nhẹ nhàngdời một khối ngói đỏ ra, định thả một chút bột này vào trong phòng. Bởivì mê hồn hương này cực kỳ mạnh, chỉ cần số lượng như một hạt gạo, là có thể đạt tới hiệu quả vô cùng bá đạo. Cho nên hắn không thể lãng phí!

"Ta. . . . . . Muốn ăn. . . . . . ! Ta muốn ăn! Ăn ! Ngươi!" Đột nhiên, mộtgiọng nữ cắn răng nghiến lợi khác thường ghé vào lỗ tai hắn.

Tay Ly Hoan run một cái, rơi xuống, tất cả mê hồn hương trong tay đều bayđi ra ngoài, khiến hắn cảm thấy một trận tan lòng nát dạ, —— quá lãngphí! Mê hồn hương rất quý đó a!

Hắn quay đầu, nhìn về phía đầu sỏ gây nên, lại phát hiện cô nương vốn nên ở trong phòng ngủ lúc này lại nhắm chặt hai mắt khóe miệng mang theo nụcười quỷ mị . . . . . . U ám tung bay ở phía sau hắn, cánh tay mềm mạinhư không xương còn đưa ra về phía Ly Hoan, nặng nề đặt lên trên bả vaicủa hắn, đặc biệt là đôi môi nhếch lên lộ ra hai hàng hàm răng, đang gào khóc mở rộng ra làm bộ muốn tới cắn cổ của hắn. . . . . . !

Cả người Ly Hoan đều nổi da gà, muốn thương tổn nàng lại không thể, nếukhông chỉ sợ Ninh Ngọc lột da của hắn! Không còn cách nào, hắn vận hếtcông lực, rời đi hiện trường xảy ra chuyện. . . . . .

Vì vậy, hắn cũng không biết, hơi thở vững vàng bên trong phòng ngủ là củatiểu nha hoàn đang xoa cặp mắt mông lung, thấy trên giường không có bóng dáng tiểu thư mình thì liền đi ra viện tìm kiếm, thì nhìn thấy bóngdáng xinh đẹp của tiểu thư trên mái hiên đang mộng du ảo tưởng mình làmột con cú mèo bắt chuột, thở dài nồng đậm.

Haizzz! Vẻ mặt Ly Hoan đau khổ ngồi ở trên giường, lắc đầu mà thở dài.

Chậm, tất cả đều đã chậm. . . . . . Tiểu nha đầu năm đó bây giờ đều thành yêu nghiệt, xem chừng đều là do một tay Ninh Ngọc tạo thành đấy! Ngay cảkhi Ninh Ngọc có năng lực biến hoá thần kì, tốt đẹp đến đâu thì qua taycủa hắn ta đều thay đổi, khiến cho người ta hoàn toàn khác hẳn!

Ly Hoan nóng nảy nâng trán, suy nghĩ đến tột cùng mình nên xuống tay nhưthế nào. Hiển nhiên xuống tay ở chỗ mỹ nhân nhi phần thắng không lớn,không thể xuống tay ở chỗ mỹ nhân nhi này, vậy nên khai đao với ngườinào đây. . . . . .

Hắn suy nghĩ, phiền não, đột nhiên hai mắt tỏa sáng! Đúng rồi, trực tiếpnghĩ biện pháp khiến Ninh Ngọc đi vào khuôn khổ, không phải tốt hơn sao! Chỉ cần nắm được điểm yếu của Ninh Ngọc. . . . . . Ah, điểm yếu? !

Ly Hoan vỗ đùi, một loại cảm giác sáng tỏ thông suốt xông lên trong đầucủa hắn, khóe miệng của hắn càng ngày càng mở rộng, ngay sau đó khó kìmlòng nổi cười lên ha hả!

Ninh Ngọc! Ngươi chờ đó! Tiểu sinh ta đi một chút sẽ tới!

Hắn nhảy lên cao ba thước, hưng phấn đến ngủ không yên, trời còn mờ tối,liền vội vã đi ra ngoài. Mục đích của hắn rất đơn giản, —— mua, thuốc!

Đáng tiếc mới vừa đổ hết sạch mê hồn hương, ngay cả cặn bã cũng không còn.Cho nên lúc này hắn vạn phần bất đắc dĩ phải đi mua. Hết cách rồi, cócâu nói rất hay, người trong giang hồ, cây mạt dược ( vị thuốc đông y )không dám chạy, cho nên, chuẩn bị thuốc là cực kỳ cần thiết .

Sáng sớm ở Kinh thành đương nhiên không giống những nơi khác, mặc dù trờicòn chưa sáng, nhưng trên đường lớn chợ phiên đã sớm bày đầy hàng bán.Tất cả mọi người đều muốn thừa dịp sáng sớm, giành chỗ tốt nhất chomình.

Ly Hoan vừa đi vừa nhìn, rốt cuộc hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm quầyhàng nhỏ ven đường có tên là" tiệm thuốc Vương Ký ", bước nhanh đến phía trước.

Chủ quầy là một người trung niên có hai mép râu nhỏ, một đôi mắt tràn đầytinh quang, lúc này nhìn thấy Ly Hoan một thân hoa phục đi đến gần mình, lập tức cười đến gian trá và nhộn nhạo, một đôi mắt mong đợi nhìn hắn,phóng tia điện quang về phía Ly Hoan.

Ly Hoan cũng không có để cho hắn thất vọng, đi tới trước quầy hàng củahắn, dừng lại, ngay sau đó cúi eo, lại gần chủ quầy, nhỏ giọng nói: "Tamuốn mua thuốc!"

Chủ quầy gật đầu liên tục tựa như bằm tỏi: "Được được được, vị khách quan kia, ngài muốn mua thuốc gì? Thuốc cần có ta đều có!"

Ly Hoan hài lòng gật đầu, nhíu mày cười một tiếng với hắn: "Ta muốn. . . . . ."

Không đợi Ly Hoan nói xong, chủ quầy đã chặn họng hắn, cũng nhíu mày cười gian nói: "Ta biết rồi, ta biết ~!"

Ly Hoan sửng sốt: "Ngươi biết cái gì hả ?"

Chủ quầy mắt lé, một bộ dạng bỉ ổi "Cái người tiểu yêu tinh này", tiếp tụccười gian nói: "Nhìn đôi mắt thâm đen của công tử, cùng với phong tháiphong lưu và lỗi lạc, lỗi lạc lại phong lưu, chậc chậc, trừ thuốc kia,còn có thể là gì?"

Dứt lời, khom lưng, trực tiếp cuối người ở dưới quầy hàng lấy ra một bọc lớn rồi nghiêm nghiêm thật thật đưa một gói thuốc ra.

Ly Hoan nghe hắn nói xong có chút lâng lâng, tự mình say mê nói: "Chưatừng nghĩ sức quyến rũ của tiểu sinh ta lại tăng thêm một bậc, haizzz,phiền não, thật phiền não, bây giờ nên ~ như thế nào cho phải ~~!"

Chủ quầy cầm gói thuốc lớn nhất đưa cho hắn, tiếp tục nịnh hót: "Công tử,ngài cầm, chỉ cần số lượng một hạt gạo, bảo đảm chuyện mà ngài muốn,không người có thể cản nổi, tấn công chiếm đất, đánh đâu thắng đó khônggì cản nổi!"

Ly Hoan hưng phấn, nhưng hưng phấn thì hưng phấn, lại bình tĩnh xuống:"Thuốc này ngược lại rất được lòng ta! Có điều, không biết, thuốc nàybán thế nào?" —— đây mới là mấu chốt đi.

Chủ quầy xoa đôi tay: "Vốn buôn bán nhỏ, nhìn tướng mạo công tử đường hoàng như vậy, dáng vẻ hào phóng, cho ngài giá ưu đãi, tổng cộng ba lượngbạc."

Mặt của Ly Hoan nhất thời đen xuống: " Trên người tiểu sinh ta còn tổngcộng ba mươi tiền đồng, ngươi thích bán hay không bán, không bán thì dẹp đi!"

Mặt chủ quầy liền biến sắc, không ngờ tới người này bộ dạng đường hoàng,thì ra bên trong mục nát, lập tức trở mặt, một phen đoạt lấy gói thuốctừ trong tay Ly Hoan, châm chọc nói: "Ba mươi tiền đồng liền mà muốn mua thuốc tốt của ông đây, không có cửa đâu!"

Ly Hoan liếc nhìn gói thuốc trong tay chủ quầy, rốt cuộc hạ quyết tâm, dậm chân một cái, cắn răng một cái: "Một lượng hai!"

"Không bán!"

"Một nửa!"

"Không được!"

"Một lượng hai mươi tám đồng. . . . . ."

"Tốt! Đồng ý!" Mặt của chủ quầy cười đến giống như là nở một đóa hoa, lúc này tiền trao cháo múc với Ly Hoan ~

Bây giờ mặt trời đã dâng lên, Ly Hoan đi về phía mặt trời, đang cầm góithuốc, từng bước từng bước đi trở về Ninh phủ, tính toán bắt đầu kếhoạch của hắn. . . . . .

—— thật ra thì kế hoạch của hắn rất đơn giản, chẳng qua là đánh ngã ThiênThiên, ép buộc Thiên Thiên, dùng Thiên Thiên tới uy hiếp Ninh Ngọc, chochính mình một mỹ nhân, để cho mình sớm trở về Tần Hoài quán, sống ở đây càng lâu, tổn thất của hắn lại càng trầm trọng, thịt cả người hắn đềuđau. . . . . .

Làm một phú thương thành công, châm ngôn của Ly Hoan là: có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, lãng phí là việc đáng xấu hổ!

Là một cậu ấm tuấn tú, châm ngôn của Ly Hoan là: Mỹ Nhân Nhi, là dùng để thương yêu; bạc, là dùng để cất giữ.

—— cho nên lúc này hắn mới dám đầu tư lớn như vậy —— ước chừng một lượnghai mươi tám đồng, ở trên người của Thiên Thiên, như vậy, nhiệm vụ lầnnày, chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại; nếu như thất bại, mình kết thúc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.