Tôi ngồi bên ngoài chờ Trịnh Triết tỉnh lại.
Anh ngủ rất sâu.
Anh bao giờ cũng ngủ rất ngon, một khi ngủ, cho dù tôi di chuyển thế nào anh cũng sẽ không tỉnh. Có đôi khi tôi nhìn khuôn mặt say ngủ của anh, sẽ có một loại cảm giác hoang đường—— tôi thậm chí nói không ra loại hoang đường cổ quái này từ đâu mà đến, mà này chính là loại hoang đường nhất.
Với tôi mà nói anh là siêu hiện thực. Tôi là nói, từ sau khi anh đến, nhân sinh u ám của tôi dường như bỗng nhiên dính vào sắc màu.
Tôi vẫn không xác định được tôi rốt cuộc xem anh là gì, xác định vị trí của anh với tôi mà nói tương đối khó khăn—— chúng tôi không phải bạn bè, không phải người thân, không phải bạn đời, có lẽ miễncưỡng có thể gần mức người yêu, nhưng phương thức ở chung của chúng tôi không giống nhưnhững đôi tình nhân bình thường.
Anh vẫn ngủ, trên gương mặt lộ ra vẻ trầm tĩnh an ổn. Nhưng thời điểm tôi nhìn anh vẫn luôn nhịn không được tăng thêm một tầng lọc kính* cho anh, vì vậy trên người anh liền có loại gợi cảm không gì sánh được, như là ánh sáng bên trong một bức tranh.
(*Cái kiểu người thân trong mắt a là nhất í, hôm bữa đã giải thích.)
Mà tôi không dám nói mong mỏi tiếp xúc với anh không liên quan tới tình yêu.
Điều hòa lại khiến cho trong phòng vô cùng ấm áp, tôi im lặng ngồi đó, trong không gian cực yên tĩnhnghe thấy tiếng vận chuyển của điều hòa, gần như nghĩ lầm đó là một cơn mưa lớn.
Trịnh Triết tỉnh lại vào buổi tối.
“Hiện tại mấy giờ rồi?” Anh thấp giọng hỏi, một tay tìm kiếm bên người. Tôi đoán là anh đang tìm điệnthoại, thừa dịp anh ngủ tôi đã gấp đồ anh trên đầu giường, điện thoại liền đặt trên quần áo.
“Sáu giờ tối.” Tối nói, cầm di động đưa cho anh.
Mà anh không nhận, mà là nhẹ nhàng nắm cổ tay tôi, sau đó mới như là phát giác chính mình cầm lộnchỗ rồi, đưa đến bàn tay cầm di động của tôi, cách di động phủ ngón tay lên bàn tay tôi.
“Tôi nghĩ cậu đi rồi a.” Anh ngậm cười nói.
Tôi không nói gì.
Trịnh Triết dường như cũng không nghĩ lấy được câu trả lời. Anh vén chăn rời giường, bắt đầu thảnnhiên cởi đồ ngủ, xem bộ dạng là muốn thay quần áo. Tôi lập tức cảm thấy có chút đứng ngồi không yên, hơn nữa loại lúng túng khi anh cởi đồ này, thời điểm hơi cúi người muốn cởi quần đạt đến đỉnh điểm.
“Đúng rồi.” Trịnh Triết bỗng nhiên ngẩng đầu nói, “Lúc này trợ lý của tôi có lẽ đã mua đồ tới đây, phiềncậu lấy vào. Cô ấy liền ở ngoài cửa, không có lệnh tôi sẽ không được vào.”
Tôi như được đại xá nhanh chóng ra khỏi phòng, xuyên qua phòng làm việc lớn mà trống trải, mở cửa.
Ngoài cửa quả nhiên đứng một cô gái trẻ tuổi, trong tay cầm một túi giữ ấm.
Cô đối với sự xuất hiện của tô cũng không giống như giật mình, hoặc là nói quá mức giật mình, không đợi tôi nói gì liền đưa túi giữ ấm trong tay cho tôi, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi, bước chân vội vàng, hay còn được gọi là chạy trối chết. Tôi rất không hiểu, nhưng vẫn cầm túi giữ ấm vào bêntrong.
Trịnh Triết đã mặc xong quần áo. Áo sơ mi âu phục thắt lưng quần tây, tôi cố gắng không nghĩ tới cómặc quần lót hay không, hơn nữa ném đi tất cả suy nghĩ tươi đẹp vành tai tóc mai chạm nhau, có trờimới biết cái này khó thế nào, mấy giờ trước chúng tôi mới ân ái trên cái ghế sô fa ngoài kia —— nhưngtốt xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-vach-kia-song-chet-muon-hien-than-2/1992952/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.