Tôi hạ quyết tâm, nhưng Trịnh Triết ngược lại vươn tay, ngăn trở động tác mở cửa của tôi.
Tay của anh bởi vì dùng lực mà hơi phát run, gân xanh lộ ra, nhưng lúc đặt trên người tôi, dường như tất cả sức lực vốn có đều không biết tại sao lại tiêu tán, mềm nhẹ giống như một cái áo bằng tơ lụa.
Tôi dừng lại, quay đầu nhìn anh.
“… Trở về thôi.” Trịnh Triết khẽ nói.
Anh không né tránh đối mặt với tôi, ánh mắt ôn nhu lộ ra một tia thô bạo dù thế nào cũng không che giấu được. Loại cảm xúc quái dị này tựa như tro tàn lưu lại sau thiêu đốt, xám trắng, nóng hổi, dễ dàng khiến cho rừng rậm bốc cháy.
Tôi nói: “Tôi không xuống xe, anh nói cho rõ ràng.”
“… Là tôi sai, cậu không muốn đi cũng không cần đi.”
“Tôi không nói không muốn đi.”
Anh càng run đến lợi hại, ánh mắt nhìn tôi của anh có một khoảnh khắc khiến tôi cảm thấy khóe mắt anh đã muốn nứt ra. Nhưng giọng điệu anh vẫn là nhẹ nhàng, bộ dạng ôn nhu dỗ dành tôi.
“Chúng ta không đi.” Anh chỉ cứ lặp đi lặp lại câu đó.
Gia hỏa này e rằng vẫn chưa biết vẻ mặt mình là cái dạng gì.
Nôn nóng, sợ hãi, phẫn nộ, các loại cảm xúc lần lượt hiện lên trên mặt anh, anh hoàn toàn không cách nào điều khiển được. Mặt nạ hoàn mỹ vô khuyết rốt cuộc tan vỡ, lỗ thủng là một Trịnh Triết chẳng phải ôn hòa lễ độ, gần như có chút điên khùng.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-vach-kia-song-chet-muon-hien-than-2/1992945/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.