Chị tôi về đến nhà đã là hơn mười giờ đêm, tôi ngồi trong phòng khách, nghe tiếng chị ấy dùng chìa khóa mở cửa, không biết có phải bởi vì nghĩ nhiều quá hay không, cảm thấy tay chị ấy không có chút lực nào.
Có lẽ là quá mệt mỏi, tôi đoán.
Đèn trong phòng sáng, chị tôi dường như có chút giật mình, nhưng sau khi nhìn thây tôi lập tức cười rộ lên: “Bảo bảo tới đây lâu chưa? Ăn cơm tối chưa? trong nhà chỉ còn rau, bằng không thì gọi giao hàng đến?”
Tôi nói: “Em đã gọi giao hàng rồi, không đói.”
Chị tôi đứng trước cửa, dùng chân gảy rớt giày, “cộp cộp” hai tiếng, cứng rắn nện xuống sàn nhà bằng gỗ. Chị cũng không dựng lại giày, cởi giày xong liền một đường nhỏ chạy tới, thân mật ngồi vào cạnh tôi.
“Muốn chị chơi cùng không?” Chị đưa tay sờ sờ trán tôi, bàn tay kia lành lạnh, “Gần nhất không vội, có thể xin nghỉ mấy ngày.”
Ngồi gần sát, tôi mới để ý thấy trên người chị có mùi thơm nhàn nhạt.
Chị trang điểm cực nhẹ, hoặc là nói không trang điểm*? Mùi thơm này hơn phân nửa là xuất phát từ mỹ phẩm. Mái tóc xoăn nhuộm màu nâu được vén gọn về sau tai, trên vành tai còn có một đôi bông tai kim cương nhỏ. Chị còn sơn móng tay, màu hồng nhạt, dưới ánh đèn mỗi một ngón của hai bàn tay kia đều đang phản quang.
(*Nguyên văn 素颜妆 tố nhan trang: tố nhan là chỉ khuôn mặt k chút son phấn.)
Tôi không tin chị ấy gần nhất không vội, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-vach-kia-song-chet-muon-hien-than-2/1992939/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.