Tô Mộc đứng thẳng tại nguyên chỗ, hồi lâu cũng không phản ứng được nhađầu này đang nói gì, dĩ nhiên, từng câu từng chữ Thuần Tưởng đều hiểumình đang nói gì, chỉ là…
Tại sao cùng là một câu nói, cô hiểu mà anh ta không hiểu chứ?
Có ai có thể nói cho anh biết, rốt cuộc anh đã làm chuyện mờ ámgì mà đến nỗi tên ngốc này cũng giả anh hùng đến đây chất vấn anh?
“Nhưng tôi thấy không có gì cả.” Trong lúc bất chợt, Tô Mộc giậtmình, đột nhiên ý thức được anh đã lâu chưa đùa giỡn với nha đầunày. Mặc dù không biết cô đang nói cái gì, nhưng anh vẫn muốn bỡncợt cô.
Xem lời của Thuần Tưởng thật đen tối, thuận tiện chọc ghẹo nha đầunày, dường như rất vui. Kết quả, những trò đùa biến thái của Tô đạithiếu gia nhà ta lại sắp bắt đầu.
Dĩ nhiên, lúc này anh ta thật sự không đoán được một tí xíu ýnghĩa gì trong lời nói của nữ chính, Thuần Tưởng Đại tiểu thư lại hiểunhầm ý của anh ta, còn nghĩ anh ta đang dương dương tự đắc lên mặt,ứng đối cùng cô.
Sợ rằng nếu anh ta biết cô nghĩ anh ta là cái gì thì không biếtcái mặt kia sẽ đen thế nào, nhưng cũng thú vị, bất quá, Tô đạithiếu gia của chúng ta lại không cho rằng nó là thú vị.
“Không có gì? Sao anh lại thấy không có gì được chứ?” ThuầnTưởng nhíu mày càng chặt hơn, trong lòng mơ hồ cảm thấy kỳ quái, nhìn bộdạng của Tô Mộc, rõ ràng là theo chủ nghĩa đàn ông, nhưng tại saolại dễ dàng chấp nhận những chuyện như vậy?
Chẳng lẽ được một người đàn bà bao dưỡng, được một chút phồnvinh, phù hoa đã làm anh tỏ mặt như thế? Nhìn vẻ mặt anh ta thì quảlà không sao cả, trong nháy mắt, hình tượng tốt đẹp của anh chàng họTô đã hoàn toàn bị phá huỷ trong đầu cô.
Nhưng người thần kinh đang đứng trước mặt Thuần Tưởng kia dĩ nhiênkhông biết tự giác chút nào, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, đến chết chắccũng không biết trong đầu Thuần Tưởng đang nghĩ đến điều gì.
“Vậy cô thấy thế nào? Tôi nên làm thế nào mới đúng đây?” Rõràng là ông nói gà bà nói vịt, Tô Mộc và Thuần Tưởng không hề biếtđối phương đang suy nghĩ cái gì, ngươi tới ta đi, quả thật làm cho ngườita cảm thấy bội phục, nhưng đoán chừng cũng chỉ có hai người mớilàm chuyện rảnh hơi như vậy.
“Anh… Thật lòng sao?” Thuần Tưởng nguyện tin tưởng, anh thật sự yêu mếnngười đàn bà kia, mặc dù chuyện “tỷ đệ luyến” làm người ta khó màchấp nhận nhưng chuyện này cũng không gọi là mới mẻ nữa, so với làmtiểu tam, bị nuôi dưỡng, làm tiểu bạch kiểm còn tốt hơn nhiều.
Nghe ra được đầu mối, nét mặt Tô Mộc dần dần xuất hiện nụ cườimà chính anh cũng không phát hiện: “Cô biết tôi thật lòng với ai,hay ai thật lòng với tôi sao? Cô trông nom nhiều như vậy làm gì?”
Thuần Tưởng hơi sửng sờ, giống như bị lời nói của Tô Mộc gõ vàođầu, đúng vậy, cô cần gì phải trông nom nhiều như vậy, người này, anh tacoi cô là hàng sao chứ!!! Hay là anh ta bảo cô nhiều chuyện quá? Tạisao cô phải thần kinh chạy đến đây nói chuyện với anh ta chứ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]