“Giải quyết chuyện này… Chỉsợ tôi không làm được.” Tô Mộc miễn cưỡng kéo ghế qua ngồi xuống, cánh tay đặtlên chỗ dựa, khóe môi nở nụ cười, nhưng nụ cười đó quỷ dị đến mức làm ThuầnTưởng run lên, không biết người này lại định ra chiêu gì nữa, dù sao từ đầu đếncuối, Tô Mộc cũng không phải người hời hợt, chỉ biết khua môi múa mép.
“Nếu mấy người muốn giảiquyết chuyện gì đó thì nên đến chỗ khác, ở đây là phòng khám, dùng để xem bệnh…”Tô Mộc vừa nói, vừa hẹp hòi liếc mắt nhìn Thuần Tưởng.
Thuần Tưởng suýt nữa thì phìcười ra, xoay mặt lại nhìn thấy gương mặt tức giận của người nào đó, đành phảinín cười, kết quả nín cười làm cổ họng cô càng thêm ngứa, nhịn không được hokhan một loạt.
“Sắc mặt cô không được tốt,có phải đang bị bệnh hay không?” Trương Gia đi tới, vỗ vỗ vai Thuần Tưởng.
Thuần Tưởng hừ hừ một tiếng,khinh thường liếc Tô Mộc, nếu không phải anh ta thấy chết không cứu, cô cũngđâu có thảm như vậy, lắc đầu, Thuần Tưởng vẫn có hảo cảm với cô y tá này hơn:“Không có gì, không có gì, chỉ là cảm vặt một chút mà thôi, không ngờ sáng naytrở nên nặng như vậy…”
Trương Gia thấy cô kỳ kỳ, lấytay sờ trán cô, có chút kinh hãi rút tay lại: “Nóng rần lên, chắc chắn là rấtnghiêm trọng.” Xoay mặt, cô nói với Tô Mộc nói: “Bác sĩ Tô, vị tiểu thư nàyhình như đang nóng lên…”
Tô Mộc nhìn Thuần Tưởng mộtcái, Thuần Tưởng cũng hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Lúc này, người đàn ông đứngbên cạnh lập tức mở miệng: “Vị bác sĩ này, vị tiểu thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-vach-dung-nhin-trom/114418/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.