“Cô là Thuần Tưởng?” Lão nhânngắm cô bé trước mặt hỏi.
“Dạ… Con … Khụ khụ… Con là ThuầnTưởng.” Thuần Tưởng liên tục gật đầu, thỉnh thoảng không nhịn được lại ho khan
Lão nhân này chính là sư phụgià ở công viên Thuý Hương, món tủ tổ truyền bốn đời Lý gia, đến đời ông ta làđời thứ năm, vẫn kinh doanh món tủ của mình nhưng không mở rộng, cũng không chomột nhà hàng nào biết công thức, món tủ của Lý gia không có quy củ gì cả, chỉcó riêng một tiếng cơm truyền từ đời này đến đời khác. Không xây lại, không sửalại, càng không mở rộng vì bọn họ muốn giữ nguyên hương vị của món ăn, và đây cũnglà một trong những thủ đoạn của họ.
Thấy Thuần Tưởng như vậy, lãonhân kia nhíu mày, hỏi tiếp: “Bị bệnh?”
“Khụ khụ, dạ có một chút, hơiho khan.” Thuần Tưởng nói xong, quay mặt đi, cổ họng lại ho khan liên tiếp.
“Nhìn cô như vậy mà cũng muốnhọc làm đầu bếp sao? Có phải cô nghĩ nó đơn giản lắm hay không? Làm học trò củata không chỉ xào hai quả trứng là được.” Lão nhân khinh thường nhíu mày: “Làmđầu bếp, tối thiểu phải giữ được vệ sinh và an toàn cho khách hàng. Cho nên thânthể khỏe mạnh rất quan trọng…”
“Cái kia… Khụ khụ… Khụ khụ…Con, hiểu… Khụ khụ…” Thuần Tưởng định giải thích gì đó, nhưng hít phải hơilạnh, hại cô càng ho mạnh hơn
“Được rồi được rồi.” Lão nhânghét bỏ khoát khoát tay, ý bảo cô dừng lại.”Nếu không phải nể tình cô… Thôi, côcứ vào phòng bếp đi, bưng thức ăn thì không được, trước hết, cô cứ quét dọn nhưdì dọn vệ sinh đi!”
“Con…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-vach-dung-nhin-trom/114416/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.