Rốt cục cũng đến nhà, Tô Mộccởi áo khoác ra, đặt lên giá áo tinh tế, cầm lấy đồ mặc ở nhà, đi vào phòngtắm. Đốc đốc đốc… Bàng bàng bàng… Rầm rầm rầm… Hình như có gì đang kỳ quáithì phải? Tô Mộc cầm khăn lông, dùng sức xoa xoa tóc. Đông đông đông… Tiếng ồn kia dường như khôngcó ý dừng lại, vội vã lau khô thân thể, Tô Mộc đi ra, cẩn thận nghe lại, dườngnhư âm thanh kia không còn nữa. [Chúc các bạn đọc truyện vuivẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách] Rốt cuộc là hàng xóm nào? Cãinhau mà không có quy củ như vậy? Tô Mộc không nhớ có hộ giađình nào như vậy, nơi anh thuê phòng là một khu cao cấp, khi đó, anh không địnhchọn căn hộ này, nhưng vì gần phòng khám, tuy có chút cũ kĩ nhưng cũng coi nhưsạch sẽ, ánh mặt trời ôn hoà, mà Tô Mộc cũng là một người thích sạch sẽ, chonên coi như nơi này dễ ở. Mà trong chung cư già như vậy, đa số đều là ngườigià, bình thường không ầm ĩ như hôm nay Tô Mộc đi đến phòng khách,ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt rơi xuống cái bàn trà bằng thuỷ tinh, có một lớpbụi… Tô Mộc kìm lòng không đượcnhíu mày, tại sao? Trong nhà anh, đáng lẽ phải vô cùng sạch sẽ mới đúng Móc khăn giấy ướt từ trongtúi ra, hiển nhiên, mắt anh không thể dung hợp được tro bụi… Đụng! Đột nhiên, một tiếng vangthật lớn, rõ ràng là xảy ra bên cạnh anh. Rõ ràng, có đồ vật gì đó đang dichuyển, cho nên… Tòa nhà như bị nổ bom, chấnđộng một cái, cái bàn thuỷ tinh vừa lau sạch sẽ lại… rơi một lớp bụi xuống Đáng chết! Tô Mộc nhịn không được thầmmắng một câu, rốt cuộc là ai không có mắt, tạo nên mặt trận hỗn loạn này!!! Đông đông đông… Rầm rầm rầm… Lại là mấy thanh âm, hiểnnhiên, mấy thanh âm này truyền đến từ cách vách bên kia Được! Là hộ gia đình mới!!! Tô Mộc nhớ tới hôm qua, chủthuê nhà yêu tiền như mạng gọi đến nói, cái gì mà con gái của dì, hay là cháutrai bên ngoại gì đấy, nói tóm lại là sẽ ở cách vách nhà anh, đại khái là vừatốt nghiệp, là một đứa bé biết thời biết thế. Tô Mộc kéo kéo khóe môi,nhưng nụ cười này không tính là nụ cười thật sự, hừ nhẹ một tiếng, khinh thườngném đi cái khăn ướt trong tay, có lẽ nên dạy cho nó biết, cái gì gọi là biếtthời biết thế!!! *** Dọn nhà mệt chết đi, ThuầnTưởng đấm đấm vai mình, thưởng thức giá sách vừa được chuyển đến vị trí tốt,không kìm lòng được mà cười, cả nhà, từ máy vi tính đến ghế sa lon, tất cả đềulà tự cô đưa đến, mặc dù mất hết một ngày nhưng cũng chứng minh cô không hề nhunhược, một cô gái xinh đẹp cũng không thể so sánh với cô!!! “Yes! Thật là quá tuyệt vời!” Cuộc sống tự do bắt đầu làm cô nhịn khôngđược, ngửa mặt lên trời huýt sáo. Tô Mộc vừa đến trước cửa liền nghe thấy một tiếng cười vô cùng quỷ dị. Thìra là… Cái này là đứa bé biết thời biết thế sao?! Cốc cốc cốc! Mặc dù trong lòng vô cùng bất mãn nhưng lễ phép cơ bản vẫn phải có, huốngchi, thanh âm vừa rồi hẳn là của một cô bé, nếu đây là một cô bé thiện lươngsạch sẽ, coi như là có thêm một người hàng xóm mới, Tô Mộc cảm thấy cũng khôngtệ lắm. Hình như có người đang gõ cửa?! Thuần Tưởng nháy mắt mấy cái, lắng nghe, hình như không có, chẳng lẽ nghelầm sao, ở đây có ai mà đến tìm cô? Khi dọn đến đây, trừ ba mẹ ra, cô chưa nóivới ai cả. Cho nên, bên trong dựng lỗ tai nghe, bên ngoài tĩnh tâm chờ kết quả…, kếtquả dĩ nhiên là… Cốc cốc cốc!!! Không nhịn được gõ thêm ba tiếng, Tô Mộc nhíu mày. Đây gọi là biết thờibiết thế? Ngay cả cửa cũng không mở!!! Chết!!! Thật sự có người gõ cửa! Thuần Tưởng nghe thấy thế vội vã mặc giầy, mặc giầy còn sợ không kịp, sợngười đứng ngoài chờ lâu mỏi chân! Thuần Tưởng nắm lấy đồ vặn cửa, xoay xoay, cánh cửa phát ra một tiếng“nha”, bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, mở cửa ra ánh sáng tự nhiên chiếu vào,một người đàn ông mặc đồ trắng đứng trước cửa, khuôn mặt anh tuấn, vóc ngườithon dài cao ngất, nhờ ánh măt trời chiếu vào mà quanh thân phát ra một luồngsáng nhạt… Ông trời của tôi… Thuần Tưởng ngơ ngác nhìn. Hoàng tử xuất hiện! Quả thật là hoàng tử điện hạ trong truyện cổ tích. Thuần Tưởng nháy mắt mấy cái, có chút mê hoặc… Đây là lần đầu tiên trongđời cô nghĩ đến từ đó hợp với mình – số đào hoa?!! Dĩ nhiên, ý nghĩ này chỉ trong nháy mắt, và cũng chỉ có thể là trong nháymắt. Một giây sau, khi vị “Hoàng tử đại nhân” này nói chuyện, cô liền phát hiện,sự thật luôn cách tưởng tượng rất xa!!! Cô bé này, sao lại si ngốc đây? Tô Mộc khẽ nhíu mày, nhìn người này từ trên xuống dưới, tết tóc bím, buộcđuôi ngựa, mặc quần yếm cao bồi, mắt to nhưng chẳng có thần thái gì, vừa khôngxinh đẹp vừa không đặc sắc, thậm chí… Làm anh cảm thấy hơi bị bẩn. Dĩ nhiên, Thuần Tưởng vừa quét dọn xong, còn vội vã đi ra mở cửa, làm saomà sạch sẽ được “Khụ khụ… Tôi ở cách vách.” Tô Mộchắng giọng. “A A, thì ra là hàng xóm a!Xin chào xin chào, hôm nay tôi vừa mới đến, hắc hắc… Vừa rồi muốn qua chào hỏinhưng không ngờ anh khách sáo như vậy, chưa gì đã đến trước cửa.” Thuần Tưởnglễ phép vươn tay ra, làm tư thế nắm tay. Tô Mộc nhìn Thuần Tưởng duỗitay ra, phán đoán đầu tiên là bên trong có bao nhiêu vi khuẩn… Có ít hơn bồncầu nhà mình hay không … Chống lại ánh mắt của Tô Mộc,Thuần Tưởng nhìn về bàn tay mình, quả thật có vài vết bẩn màu đen, có lẽ do vừarồi vận chuyển đồ mà dính vào, cũng không chú ý lắm! Có chút thất lễ thu tay lại,Thuần Tưởng tranh thu lau lau tay ở ống quần hai cái, nhìn nhìn lại, vết bẩnmàu đen đã lau sạch sẽ, lại vươn tay ra cười hắc hắc với Tô Mộc. “Xin lỗi, vừa rồi khuân đồnên hơi bẩn một chút. Xin chào, tôi là Thuần Tưởng, Thuần Phát Thuần, Nghĩtrong Suy nghĩ.” Tô Mộc dĩ nhiên không có ýnắm tay cô, nhìn cô bé trước mắt này, ấn tượng càng ngày càng kém, khó có thểtưởng tượng, trên đời này có cô gái không câu nệ tiểu tiết như thế. Cô… Thật sự vậy sao?! Nhìn Tô Mộc, Thuần Tưởngkhông biết mình đã làm sai điều gì, để người này lộ ra biểu hiện như vậy… Hìnhnhư là ghét, vứt bỏ, khinh thường, miệt thị… Đủ loại từ ngữ để hình dung ánhmắt này… “Thuần Tưởng tiểu thư phảikhông…” Tô Mộc bĩu môi, nâng cằm cao lên. “Tôi tới đây không có ý gì đặc biệt,chỉ là… Hy vọng cô có thể chú ý một chút, tự giác một chút, cô dọn nhà như thếnào tôi không xen vào, nhưng nếu cô dọn nhà xâm phạm đến lợi ích của tôi, tôiđành phải nhắc nhở. Cô có biết khi cô dọn nhà ầm ĩ bao nhiêu hay không?! Đặcbiệt là tại chỗ có bức tường cách âm kém cỏi như thế này.” Huống chi, phòng ngủ của haingười vốn là cùng chung một phòng, sau đó bị tên chủ thuê nhà tham tiền kiachia làm hai, thế nên ngồi ở thư phòng, Tô Mộc cũng có thể nhìn thấy cách váchđang làm gì trong phòng bếp, dĩ nhiên, trong một năm qua, căn phòng này vốndùng để chứa tạp vật, về phần nó cách âm như thế nào, Tô Mộc cũng không quá đểý. “A, thật xin lỗi, dọn nhà nêncó chút ầm ĩ, nhưng chỉ lần này thôi, chắc chắn không có lần sau!” Thuần Tưởngcười cười, có chút khó xử thu tay lại. “Cô biết mình làm ầm ĩ là tốtrồi, làm người nên có chút tự giác, còn nữa…” Tô Mộc nhếch môi, khẽ cười mộttiếng: “Thân là một cô gái, cô nên để ý đến bản thân mình một chút, bản thânlôi thôi lếch thếch như vậy, đối với những người bình thường mà nói, đúng làmột loại hèn hạ.” Ôi chao?! Cái gì vậy!!! Người này, đang nói cái gì?! Thuần Tưởng vốn đang nghênhcười bỗng phát hiện có điêu kỳ lạ, người đàn ông này, hình như... nói chuyệnkhông tốt lắm. “Bình thường tôi cũng khôngphải như thế, chỉ là hôm nay…” Vội vàng giải thích, Thuần Tưởng cảm thấy có lẽhôm nay do cô không lễ phép trước, cho nên Tô Mộc mới biểu hiện thái độ tệ nhưvậy, cũng không thể trách người khác được. “Người sạch sẽ, cho dù có làmvệ sinh thì cũng sạch sẽ thôi, người vô cùng bẩn thì cho dù có thế nào cũngkhông thể sửa đổi được tập tính. Dế nhũi thoạt nhìn giống như rùa vàng, nhưngthực tế nó chỉ là trứng thối.” Tô Mộc nói xong liền đút hai tay vào túi áo, xoayngười bỏ đi, một cô gái như vậy không đáng để anh tốn nước bọt. “A! Này!” Anh ta, anh ta… Anh ta đang mắng ai trứng thối vậy!!! Thuần Tưởng thở phì phò trợn tròn mắt, đến tột cùng, nam nhân ác độc nàytừ đâu chui ra vậy a! Cô chọc anh ta chỗ nào! Có cần dùng miệng lưỡi bén nhọnvậy không… Tóm lại, hận thù giữa hai người cứ như vậy bắt đầu mà kết!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]