Chương trước
Chương sau
Mọi người đều luôn kiên nhẫn và hứng thú với những thứ mình thích. Vì vậy, làm gì có ai trên đời này mà không thích tiền?
Mãn Tình không biết, vì cô rất thích tiền, mặc dù cô chưa bao giờ thiếu tiền, tuy tiền kiếm được ở Linh Ma Giới không thể đem về Trái Đất nhưng không thể ngăn cản được chuyện cô thích tiền.
Hơn nữa, cảm giác kiếm tiền cho bản thân xài rất khác với việc xin tiền của người khác.
Vì vậy, sau khi biết mình có khả năng kiếm tiền, Mãn Tình chính thức bước vào giai đoạn nghiên cứu khoa học, phương hướng nghiên cứu của cô: tự chế tạo kỳ nguyện dược tề. Sự tập trung cao độ bây giờ của cô còn vượt qua cả thời kỳ ôn thi đại học.
Sáng sớm, sau khi ăn sáng, Mãn Tình từ bỏ kế hoạch thăm thú Linh Ma Giới, cô bưng một chậu nước ngồi xổm trong phòng Viêm Khải. Viêm Khải đáng thương vì vết thương trên lưng chưa khỏi nên cả đêm không ngủ được, sáng sớm còn bị người nào đó quấy rầy.
"Ly này thì sao?" Mãn Tình đưa cốc nước thí nghiệm thứ 3 cho Viêm Khải. Cô chuẩn bị rất nhiều thứ mang theo đến đây, một chậu nước to, một cốc thí nghiệm, đủ dùng một hồi.
Viêm Khải liếc nhìn nó và lắc đầu lần thứ ba.
"Lại thất bại, tại sao lại thất bại? Khi ở Trái Đất không phải rất dễ dàng sao?" Mãn Tình khó hiểu hỏi, lúc trước ở Trái Đất giúp Viêm Khải bôi thuốc cô còn chưa biết mà sức mạnh cầu nguyện đã bám trên bột thuốc. Vậy sao ở Linh Ma Giới lại trở nên khó khăn, rõ ràng cô cảm thấy mình có thể hấp thụ hồn lực dễ dàng hơn rất nhiều.
"Thật sự không có sức mạnh cầu nguyện?" Mãn Tình ngoài ý muốn hỏi.
"Không, có sức mạnh cầu nguyện trong đó."
"Có sức mạnh cầu nguyện, vậy sao anh nói tôi thất bại?"
"Có sức mạnh cầu nguyện trong ly nước này, nhưng nó không ổn định, sẽ tiêu tan trong không khí trong vòng 3 phút" Viêm Khải giải thích. "Kỳ nguyện dược tề bán ở hiệu thuốc với hạn sử dụng 3 phút, chắc là nó còn mất đi tác dụng trước khi được bày lên kệ, vậy em nghĩ là có thành công không?"
"Hoá ra là vậy" Mãn Tình hiểu ra, "Quả nhiên kiếm tiền không dễ dàng như tưởng tượng."
"Tiền tôi đưa cho em không đủ dùng sao?" Viêm Khải kỳ quái hỏi, cô gái này sao lại một lòng một dạ muốn kiếm tiền như vậy, không lẽ người Trái Đất đều yêu tiền?
"Không phải" Mãn Tình xua tay nói, "Không phải tôi thiếu tiền, chỉ là cảm thấy, tiền rớt ở bên chân, nếu không khom lưng nhặt thì sẽ khó chịu. Hơn nữa không phải tôi rất rảnh sao, nhân tiện nghiên cứu một chút".
Theo tính toán, vết thương của Viêm Khải phải kéo dài 1 hoặc 2 tháng, trong khoảng thời gian này cô phải kiếm gì đó làm để gϊếŧ thời gian.
Viêm Khải hiểu ra, cười động viên "Vậy em cứ tiếp tục chăm chỉ".
"Tôi sẽ nghĩ cách" Mãn Tình bực bội nói, "Anh nói sức mạnh cầu nguyện là năng lực của tôi, tại sao tôi lại không cảm nhận được? Nếu có thể cảm nhận được có lẽ cô sẽ biết cách nào để bảo toàn tác dụng của thuốc."
Vì cô không thể cảm nhận được sức mạnh cầu nguyện nên cô mới phải bưng chậu nước đến phòng của Viêm Khải thử nghiệm, biến Viêm Khải thành máy đo lường chạy bằng cơm.
Viêm Khải liếc nhìn cô gái với vẻ mặt mất mát: "Em không đọc quyển sách [phân tích khế ước hồn sư] sao?"
"Hả?" Mãn Tình có chút ngượng ngùng, sau khi 2 người ký khế ước, Viêm Khải đưa cho Mãn Tình quyển [phân tích khế ước hồn sư] và yêu cầu cô xem một chút, nhưng Mãn Tình đã ngủ quên mất sau khi đọc được 2 trang. Bên trong toàn là từ ngữ khó hiểu, còn có sức thôi miên cao hơn mấy con số.
"Tại sao không xem?" Viêm Khải hỏi.
"Tôi xem rồi, vừa nhìn đến tôi liền thấy buồn ngủ" Mãn Tình nói "Dù sao thì tôi chỉ muốn chữa trị cho anh, chỉ cần biết rằng có khế ước thì sẽ tinh lọc ma khí nhanh hơn là tốt rồi, những thứ khác không hiểu cũng không sao cả."
Còn một lý do nữa là biết càng nhiều thì phải làm càng nhiều, nếu Viêm Khải yêu cầu hỗ trợ Mãn Tình cũng không thể bỏ qua được nữa. Sau này cô cũng muốn quay về Trái Đất, nên chỉ có thể dùng phương pháp này để giảm thiểu ràng buộc giữa 2 người. Về phần nguy hại của khế ước, Mãn Tình cũng đã cân nhắc, nhưng một người đã cứu cô nhiều lần như vậy thì sẽ không làm hại cô, nếu hại cô thì Mãn Tình cũng có thể chấp nhận, dù sao thì Viêm Khải cũng đã cứu cô 3 lần.
Cô đã nghĩ đến chuyện này rất lâu rồi, ở Linh Ma Giới cô hoàn toàn tin tưởng Viêm Khải, nếu đối với người duy nhất mà cô quen biết ở đây mà còn phải đề phòng thì quá mệt mỏi rồi.
Viêm Khải không biết suy nghĩ của Mãn Tình, nghe xong câu trả lời này vừa cảm động vừa bất lực, sao người này đến Linh Ma Giới mà không có chút đề phòng nào.
"Lại đây" Viêm Khải thở dài.
"Sao vậy?" Mãn Tình đặt ly nước xuống, đi tới.
"Khế ước là của cả 2 bên, nên hồn lực của chúng ta cũng sẽ ảnh hưởng lẫn nhau" Mãn Tình không thích đọc nên Viêm Khải phải tự mình giải thích.
"Có tác dụng gì?" Mãn Tình tò mò hỏi.
"Ví dụ như... có thể giúp em cảm nhận được sức mạnh cầu nguyện" vừa nói Viêm Khải vừa nắm tay Mãn Tình, chuyển một phần hồn lực vào cơ thể Mãn Tình, giúp cô mở giác quan thứ 7 của mình, khả năng cảm nhận hồn lực.
Đột nhiên bị nắm tay, ban đầu Mãn Tình có chút khó chịu nhưng vẻ mặt trong nháy mắt thay đổi.
Viêm Khải trong mắt cô bỗng nhiên biến thành không giống trước, cô thấy được một trường năng lượng rất mạnh bao quanh cơ thể Viêm Khải. Trường năng lượng này ngăn không cho ma khí trong phòng ăn mòn cơ thể Viêm Khải, nhưng...
"Chỗ này của anh cũng bị thương à?" Mãn Tình kinh ngạc nói, cô duỗi tay sờ bụng của Viêm Khải. Trường năng lượng toàn thân Viêm Khải đẩy lùi ma khí, nhưng ở bụng của anh có một khe hở to bằng hạt đậu đang không ngừng tản ra ma khí. Ma khí này còn mạnh hơn rất nhiều so với ma khí trên lưng anh. Mãn Tình cảm thấy vết thương ở bụng Viêm Khải còn nghiêm trọng hơn ở lưng.
"Bốp!" Viêm Khải chặn tay Mãn Tình lại trước khi cô chạm vào hồn hạch của anh.
Mãn Tình sửng sốt, cứng ngắc nhìn Viêm Khải.
Viêm Khải cũng bất ngờ, có chút xấu hổ rồi mới giải thích: "Ở đây không được sờ".
"Ồ... tôi xin lỗi" Mãn Tình nói "Tôi chỉ... lo lắng cho anh".
"Tôi không sao, nhưng phải nghỉ ngơi vài tháng" Viêm Khải trả lời.
"Ồ... vậy anh hãy nghỉ ngơi cho tốt, mai tôi quay lại tinh lọc ma khí giúp anh" Bầu không khí có chút xấu hổ, Mãn Tình cũng không muốn ở trong phòng quá lâu, cô liền rời đi, cầm chậu nước ra khỏi phòng với Mika.
Ngay khi Mãn Tình rời đi, Viêm Khải khó chịu nhắm mắt lại, sau đó lại không nhịn được cười khổ. Không biết sợi dây thần kinh nào của anh bị điên, mới thấy một cái nhíu mày của cô liền giúp cô mở giác quan thứ 7 ra.
"Bây giờ cô ấy không nhìn thấy, nhưng một thời gian nữa hồn lực tăng lên thì cũng sẽ nhìn thấy thôi" Viêm Khải tự mình an ủi.
Sau khi mở giác quan thứ 7, Mãn Tình có thể tự mình cảm nhận hồn lực nên cô có thể tự nghiên cứu, không cần sự trợ giúp của Viêm Khải nữa, cô ngồi một mình trong phòng chế tạo kỳ nguyện dược tề.
Mãn Tình đổi rất nhiều cách, dùng nhiều nguồn sức mạnh khác nhau, nồng độ khác nhau, nhưng không một sức mạnh nào ổn định sau khi hoà vào nước và không tiêu tan cả.
Sau khi thất bại cả ngày Mãn Tình xác nhận, để chế tạo kỳ nguyện dược tề chắc chắn cần có phương pháp đặc thù bảo toàn hiệu lực của thuốc, trong chốc lát cô cũng không thể tự tìm ra được.
"Ở Linh Ma Giới cũng có thư viện đúng không?" Ngày hôm sau Mãn Tình hỏi Viêm Khải sau khi tinh lọc ma khí cho anh.
Cô mới đi ra ngoài xem xét tình hình chung của thành phố vào hôm kia, Mãn Tình thấy rằng hoàn cảnh thành phố ở Linh Ma Giới cũng tương tự với Trái Đất, trong thành phố cũng có một số thứ cơ bản nhất như: ô tô, phương tiện công cộng, trung tâm mua sắm, cao ốc và một số dịch vụ công cộng khác. Cơ sở vật chất ở Trái Đất cũng tương tự vậy.
Đối với tình hình bên ngoài thành phố, suy xét đến chuyện ở đây là thế giới tràn đầy ma vật, Mãn Tình liền không còn hứng thú với núi non ở thần giới. Tuy rằng cô có thể đoán được từ chất lượng không khí và sức mạnh tự nhiên cô hấp thụ được khi ở đây, chắc chắn rằng môi trường tự nhiên ở thế giới này được duy trì rất hoàn hảo.
"Em muốn đi thư viện?" Viêm Khải ngạc nhiên hỏi.
"Ừ" Mãn Tình nói, "Hôm qua tôi nghiên cứu cả ngày, phát hiện ra còn chút thiếu sót trong việc chế tạo thuốc, tôi dự định đi thư viện tìm sách liên quan. Kỳ nguyện chi lực là thuốc cấp thấp, chắc là sẽ có tài liệu trong thư viện. Nhân tiện tôi cũng có thể xem qua sách lịch sử phát triển của Linh Ma Giới để làm quen một chút."
"Là sơ suất của tôi. Vốn tưởng rằng Mika đưa em ra ngoài sẽ không có chuyện gì nên quên giải thích một chút tình hình ở Linh Ma Giới cho em" Viêm Khải có chút tự trách, anh vốn định nói với cô vào hôm qua, nhưng sau khi bầu không khí trở nên ngượng ngùng, Mãn Tình lại đi ra ngoài nên anh liền quên nói.
"Sự khác biệt lớn nhất giữa Linh Ma Giới và Trái Đất là, ngoài những con ma vật, còn có thêm một cấp độ phân loại là người thường và hồn sư"
Mãn Tình không ngạc nhiên về điều này, lần trước cô ra ngoài cũng đã hiểu được phần nào rồi. Diệu Diệu liên tục nói rằng người bình thường không được xúc phạm hồn sư, cũng như chỉ có hồn sư mới được vào tầng 2 của tiệm thuốc.
"Ở Linh Ma Giới chỉ có 20% là khu vực sinh hoạt của con người, những khu vực khác đều là nơi ma vật và ma thú ở. Từ xưa đến nay đều là hồn sư bảo vệ cho sự an toàn của con người, cho nên ở đây hồn sư có địa vị rất cao. Sau đó hồn điện được thành lập, ban hành một điều luật là không cho người thường xúc phạm hồn sư."
"Nghe giống như quý tộc và thường dân" Mãn Tình nhíu mày.
"Cũng có thể hiểu theo cách này" Viêm Khải nói, "Em chỉ cần nhớ rằng ở Linh Ma Giới, hồn sư có địa vị cao hơn người thường. Đây cũng là lí do anh yên tâm để Mika dẫn em ra ngoài, Mika là hồn thú, em lại là một hồn sư, còn là Tịnh Hồn sư, cho nên không ai dễ dàng động vào em"
"Cho nên ngày đó cho dù tôi bị hộ vệ của hồn điện đuổi theo cũng không có chuyện gì?" Mãn Tình hỏi.
"Không sai, cho dù em động thủ gϊếŧ người, chỉ cần đối phương không phải hồn sư thì em cũng không sao" Viêm Khải nói.
"Chuyện này... quá khoa trương rồi" Mãn Tình không thể tin được.
"Ai bảo em là Tịnh hồn sư, là quý tộc trong quý tộc" Viêm Khải lúc này bỗng nở nụ cười, "Nghe nói nhiều lợi ích như vậy có muốn ở lại Linh Ma Giới không?"
"Thôi bỏ đi" Mãn Tình vội vàng lắc đầu, "Ở chỗ này ma vật nhiều đã làm tôi sợ lắm rồi, trị an xã hội còn loạn như vậy, sống kiểu gì được"
"Em không phải người bình thường, sợ cái gì? Em chính là quý tộc" Viêm Khải trêu ghẹo nói.
"Bỏ đi, tôi thật sự không có hứng thú với dạng xã hội bất thường này của bọn anh"
"Em cảm thấy hình thức xã hội này bất thường?" Viêm Khải thích thú hỏi.
"Tôi vẫn thích Trái Đất hơn, mọi người đều bình đẳng. Ít ra gϊếŧ người là phạm pháp, yên tâm mà sống" Mãn Tình nói, "Hơn nữa, thân phận không ổn định, nếu chẳng may bị đi mất hồn lực không phải sẽ rất khổ sao?"
"Thật sự là rất khổ sở" Viêm Khải không biết nghĩ tới gì, đột nhiên cười nói.
"Không nói chuyện này nữa, chúng ta hãy nói chuyện thư viện đi. Lúc vào cần có thẻ không?" Mãn Tình kéo đề tài trở về.
"Không cần, nhưng cần có căn cước"
"Căn cước ở Trái Đất không dùng được phải không?"
"Em nói gì?"
Làm sao để có căn cước ở Linh Ma Giới?
Ở đây Hồn sư có mọi đặc quyền, không cần giấy khai sinh, không cần các thủ tục lằng nhằng khác. Chỉ cần bạn là hồn sư, bạn có thể trực tiếp lấy thẻ căn cước khi đến hồn điện báo. Hơn nữa, mỗi tháng còn có 10 vạn tiền trợ cấp.
Mặc dù Mãn Tình không thích sự phân cấp quý tộc và thường dân, nhưng thành thật mà nói, nếu được hưởng thì cũng rất tốt.
Nhưng suy nghĩ một chút, nếu cô thật sự sống ở Linh Ma Giới, dựa theo kịch bản ở đây, hồn sư thức tỉnh lúc 5 tuổi, cô tận 20 tuổi mới thức tỉnh, vậy 15 năm này có thể hình thành tâm lý biếи ŧɦái không.
Mang theo ý nghĩ ngớ ngẩn này, Mãn Tình đi đến Hồn điện. Hồn điện nghe tên có hơi hướng cổ đại nhưng thật ra đây là toà chính phủ của Linh Ma Giới. Nó tượng trưng cho sức mạnh tối cao của Linh Ma Giới, bên ngoài thì uy nghiêm, trang trọng, bên trong thì lộng lẫy.
"Cô là Hồn sư tới đây để cấp lại thẻ căn cước?" Mãn Tình đang nhìn trang trí bên trong hồn điện, bỗng nhiên có một người mặc đồng phục có chút dao động hồn lực bước tới.
"Đúng vậy" Mãn Tình đáp.
"Cô là hồn sư cấp mấy? Là Chiến hồn sư hay Tịnh hồn sư?" Người phụ nữ hỏi lạị.
"Tôi không biết mình là hồn sư cấp mấy, chưa từng thử đo" Viêm Khải dặn Mãn Tình đừng nhắc tới chuyện cô vừa mới thức tỉnh. "Còn nữa... tôi là Tịnh hồn sư".
"Tịnh hồn sư?" Ngay khi người phụ nữ nghe rằng Mãn Tình là Tịnh hồn sư thì vẻ mặt công thức của cô ấy lập tức trở nên háo hức, "Mời đi theo tôi".
Mãn Tình đi theo người phụ nữ lên tầng, đến giữa cầu thang thì có 2 người từ trên tầng đi xuống, người đàn ông đi trước cô đã thấy anh ta 2 ngày trước, là người lái xe bị tên cặn bã va trúng hôm trước.
"Anh Phương, anh Võ" Người phụ nữ dẫn đường lập tức đứng sang một bên và cung kính chào hỏi.
Mãn Tình bất ngờ, sau đó liền đứng sang một bên nhường chỗ cho đối phương. Cả hai đều có hồn lực giao động rất mạnh mẽ, tuy tằng cường độ yếu hơn Viêm Khải nhưng hơi thở vững vàng, không hề kích động như của Viêm Khải.
Hai người không chút để ý đi xuống dưới, người đàn ông đi trước lúc đi ngang qua người Mãn Tình thì đột nhiên dừng lại, nhìn Mãn Tình một cách kì lạ.
Đây là lần đầu tiên Mãn Tình bị nhìn một cách trần trụi như vậy, cô có chút khó chịu: "Xin chào, hẹn gặp lại".
"À, là cô à" Người đàn ông đi trước không trả lời, nhưng người đi sau rất hứng thú, nhiệt tình chào hỏi.
Quen biết? Họ đã từng gặp nhau? Vẻ mặt Mãn Tình biến hoá.
"Ngày hôm trước cô không có hồn lực dao động" Người đàn ông đi trước đột nhiên nói, ánh mắt nhìn về phía Mãn Tình.
Mãn Tình sửng sốt, vừa lúc không biết nên trả lời thế nào thì lại nghe hỏi thêm một câu: "Cô che chắn hồn lực".
"À... đúng vậy" Mãn Tình thản nhiên trả lời.
"Che chắn hồn lực? Vậy thì sử dụng kết giới rất tốt" Người đàn ông còn lại mỉm cười.
"Haha..." Kết giới cái quỷ gì, Mãn Tình không thể trả lời nên chỉ có thể cười trừ.
"Tôi cũng luyện kết giới không tệ, hôm khác chúng ta cùng nhau tìm hiểu" Người đàn ông đi sau hăng hái nói.
"Anh Võ, cô gái này là Tịnh Hồn sư" Nhân viên đứng một bên phát hiện Chiến Hồn sư Võ Kiệt lại muốn bàn luận với Tịnh Hồn sư nên không nhịn được nhắc nhở. Nhân tiện giải vây cho Mãn Tình.
"Tịnh hồn sư?" Hai người đều kinh ngạc nhìn lại đây.
"Vậy tại sao hôm đó cô lại tự mình đánh người, tuỳ tiện gọi một tiếng chắc chắn rất nhiều người muốn đánh thay cô" Võ Kiệt kinh ngạc cười nói.
Đánh ai cơ? Người này hôm đó cũng ngồi trong xe?
"Không, tự mình đánh vẫn sảng khoái hơn" Mãn Tình cười nói.
Câu trả lời của cô khiến cả 2 người kinh ngạc nhìn sang.
Sao lại nhìn cô thế, Mãn Tình không biết mình nói sai gì, sợ nói nhiều sai nhiều nên quay đầu giục nhân viên: "ừm, chúng ta đi lên thôi, chút nữa tôi còn có việc"
"Xin lỗi, mời đi bên này" Nhân viên không dám chậm trễ, vội vàng dẫn cô lên tầng.
Khi Mãn Tình rời đi, Võ Kiệt nhịn không được quay sang thảo luận với Phương Nam Huy: "Thật sự là Tịnh Hồn sư? Không phải Tịnh Hồn sư đều cao quý, lạnh lùng, tư thế tao nhã giống như Lâm Nguyệt à? Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một Tịnh Hồn sư thân thiện như vậy nha."
"Trên tay cô ấy có vòng Tịnh Ma nên chắc là thật" Phương Nam Huy trả lời khi anh đi xuống cầu thang.
"Tôi cũng nhìn thấy nó. Vòng tay Tịnh Ma là loại cao cấp, nhưng sao tóc lại ngắn như vậy, chứng tỏ hồn lực không cao" Võ Kiệt nói.
"Cô ấy có thể che chắn hồn lực, nguỵ trang tóc thì có gì lạ"
"Tôi thấy không giống nguỵ trang" Võ Kiệt ngạc nhiên nói, vừa rồi anh ấy đặc biệt để ý, tóc kia không phải nguỵ trang mà là tóc thật.
"Ngày đó tôi cũng không nhìn ra cô ấy che chắn hồn lực" Phương Nam Huy nói.
"Vậy chẳng phải cô ấy còn lợi hại hơn Lâm Nguyệt sao?" Võ Kiệt có chút không tin, Lâm Nguyệt là thiên tài, nhưng lại không thể che chắn hoàn toàn hồn lực trước mặt hai người, chính anh lại tình cờ gặp được thiên tài?
"Có lẽ là chỉ giỏi kết giới thôi" Phương Nam Huy cau mày nói, bởi vì vừa rồi đứng gần cô, anh cũng không cảm nhận hồn lực của cô mạnh thế nào.
"Quay lại xem tên một chút, có cơ hội thì làm quen" Võ Kiệt nói.
Dù sao thì Phương Nam Huy cũng không phản đối, đối với Chiến Hồn sư, quen biết thêm một Tịnh Hồn sư cũng không tổn hại gì.
Mãn Tình đi theo nhân viên lên lầu 2, vượt qua một bài kiểm tra đơn giản, giải phóng sức mạnh chữa lành để chứng minh cô là Tịnh hồn sư, sau đó dễ dàng lấy được căn cước ở Linh Ma Giới. À, còn nhân tiện đổi tên thành Tần Mãn.
"Hồn sư Tần Mãn, đây là căn cước của cô. Vì sức mạnh chữa lành của cô đã đạt tới tiêu chuẩn Tịnh hồn sư cấp 3, mỗi tháng cô được trợ cấp 10 vạn. Vào ngày 10 hàng tháng có thể trực tiếp đến lấy. Đưa căn cước và rút tiền mặt ở bất kỳ ngân hàng nào ở Linh Ma Giới" Nhân viên cung kính đưa căn cước cho Mãn Tình.
Dễ dàng như vậy ư, lương tháng là 10 vạn? Mãn Tình cầm lấy căn cước như mơ, sau đó bước ra khỏi sảnh hồn điện như mộng du.
Cùng lúc đó, tin tức về sự mất tích của Mãn Tình cuối cùng cũng đến tai bố Lâm sau bao khó khăn, vất vả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.