“Ta nói con dâu trưởng này, lão đại cũng đã lớn tuổi rồi, cũng nên là ôngnội của vài đứa nhóc rồi, hắn là phụ thân của cháu trai ta chứ khôngphải con trai bò ra từ bụng của ngươi, ngươi đừng xem hắn như con traimà quản, không cho hắn bước vào phòng của di nương, tiểu thiếp, đau khổcười bên gối của ngươi, ngươi thì không để cho hắn vui vẻ được mấy ngày, nếm thử chút thịt, tốt xấu gì cũng là lão đại, uất ức giống như conrùa...” Mẫu thân của Quản Nguyên Thiện Hàng Thái Nguyệt, đối mặtvới lão phu nhân nhắc mãi một chuyện, thì bày ra bộ dạng không liênquan. Nghìn bài một điệu “tụng kinh” tựa như mặt trăng quay quanh trái đất, cứ vài ngày lại ở bên tai nhai đi nhai lại, một chữ cũngkhông đổi, giống như không tìm được từ mới, cũ rích, không có chút tiếnbộ. Cái gì mà đau lòng những quả phụ di nương có trượng phu cũngnhư không có, trông mòn con mắt tám trăm năm cũng không thấy tới phòng,vòng đi vòng lại chỉ đi vào phòng chính thất, làm các nàng má hồng nhưnhạt mà tình đã đứt, tựa đầu trên lò hương đợi trời sáng. Hừ!Tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ, tiểu lục, tiểu thất, loại dính lấy lão công của người khác không rời là sinh vật ngoài hành tinh nên tuyệt chủngtrên trái đất, các nàng là côn trùng có hại cần diệt, con gián đánhkhông chết tốc độ sinh trưởng còn nhanh hơn gió thổi, nhổ cỏ tận gốc còn có thể để rơi hạt mầm, sức chịu đựng cao mười phần. Nói nàngkhông hiền bất hiếu, còn so sánh với thiên cổ đố phụ Phòng Huyền LinhĐường triều, ra ngoài treo một thùng dấm bên cạnh, đem vị hôn phu buộc ở lưng quần, một tấc cũng không rời. Ha ha, thật buồn cười, vị này trên danh nghĩa là mẹ chồng của nàng Quản lão thái bà, có phải là bàquản quá nhiều rồi hay không, có bản lĩnh bà cũng bỏ dây lưng ra tróingười đi! Nàng Trần Tiểu Trinh...Không, là Hàng Thái Nguyệt,quên cả cái tên dùng hai mươi năm, mà dù có lâu hơn thì cũng vô dụng,sau khi “xuyên” qua nàng trở thành mẹ của một đứa bé, trượng phu sủngthiếp diệt thê gọi nàng là Hàng thị, bố mẹ chồng gọi nàng là con dâutrưởng, em trai, em gái của chồng thì gọi là đại tẩu, hạ nhân trong phủgọi nàng là đại phu nhân, ngay cả người nhà mẹ đẻ cũng mở miệng ra là nữ nhi, đại muội, đại tỷ tỷ, cái tên “Thái Nguyệt” dễ nghe như vậy mà lạikhông nhắc đến. Không sai, nàng không phải là Hàng Thái Nguyệt,mà nàng vốn tên là Trần Tiểu Trinh xuyên tới, còn là tiểu đội trưởng của bộ đội đặc biệt, trước khi xuyên tới đây đã chịu qua giáo dục quân sự,nhiều lần làm nhiệm vụ mang tính quốc tế, cứu không ít quan lớn nhỏ. Nàng nhớ rõ một năm ấy, con thứ hai Quản Nguyên Thiện vừa tròn một tuổikhông lâu, tra nam trượng phu của nàng là cái tên thích uống rượu chơigái, coi di nương như bảo bối, chính thê là hỗn đản, lúc ấy Hàng TháiNguyệt chết là dưới nắm tay của tiểu thiếp được hắn che chở, nhưng chỉtuyên bố với người ngoài là bệnh nặng không dậy được. Nói thậtra, đứa con cả Nguyên Tấn tuy là do cơ thể này sinh ra, nhưng nàng thậtsự không có cảm tình gì, tình thâm mẫu tử lại càng không có, với tínhtình của nàng đem hắn nuôi lớn là đã hết lòng quan tâm rồi, nàng đem hết những tài nghệ quân sự dạy cho hắn, huấn luyện ra một quân nhân thiếthuyết cương cốt. Nàng đã từng nghĩ đến chuyện hòa ly với trượngphu, chẳng qua là tra nam trượng phu tự nhiên là Thịnh hầu được hoàngthượng vô cùng trọng dụng, nàng có nhị phẩm cáo mệnh trong người, vậynên không thể thực hiện được. Cuối cùng nàng nghĩ thông suốt, takhông đổi thì hắn đổi, nàng dùng phương thức quản lý quân sự hung hănggiáo huấn trượng phu một trận, khiến hắn từ tra nam quay về đường chính, sau vài năm triệt để dạy dỗ, cuối cùng từ tra nam biến thành yêu thênhất tộc, đối với nàng trung tâm mười phần sủng ái, vâng lời nghe theo.Đến nỗi lão thái bà nói nàng ghen tuông, điểm ấy nàng không thừa nhận,nếu không sau khi nàng sinh lão nhị Nguyên Thiện, sao lại chui ra mộtthứ đế Nguyên Thư nhỏ hơn ba tuổi? Tuy rằng nương của Nguyên Thư khôngđược sủng ái, sau khi sinh hắn mới được nâng lên làm di nương. Người hiện đại như nàng thật sự khó tiếp thu được quan niệm tam thê tứ thiếp, nhưng mà khi nàng xuyên tới đã là người có chồng, dưới thủ đoạn đàn ápcủa nàng, các tiểu thiếp khác cũng coi như là an phận, nàng cũng khôngđến mức tuyệt đường lui của người khác, ngẫu nhiên vẫn để trượng phu đilàm nghĩa vụ của trượng phu, chẳng qua là hắn quá dính nàng, thường dính nàng khiến nàng không thở nổi, muốn thả hắn đi hắn lại không vừa ý,thường bị nàng đá cho vài phát mới bằng lòng làm một con gấu trúc rờiđi. ”La di nương đã ba mươi, ngay cả một đứa bé cũng không có,Hồng di nương cũng chỉ sinh được một nữ nhi, Giang di nương xuất thânkhông tốt, không lên được bàn trên, nhưng tốt xấu gì nàng cũng sinhNguyên Thư, Mộc Lan, Mộc Cận bên cạnh ta cũng không còn nhỏ, nên tìmngười gả, ngươi xem nhà ít con cháu, con trai trưởng, con vợ kế tổngcộng mới có ba người...” Lại muốn nhét người vào phòng của nàng,lão thái bà chết tiệt này có thấy phiền hay không vậy! Không có chuyệngì làm sao? Cả ngày giống như tú bà ở kỹ viện muốn lai giống, nàng thậtsự không có cách nào tưởng tượng, sao có người lại thích làm ma cô nhưvậy, lại còn có đẳng cấp, phẩm chất phu nhân, rảnh như vậy thì đi đánhbài đi, tránh để nhiều tuổi mất trí, hoặc là đến miếu quyên tiền quyêngạo không phải là tốt hơn sao? Làm gì phải chen giữa phu thê của nhi tử. Con cháu có phúc của con cháu, quản nhiều quá thì sẽ bị ghét. Trần Tiểu Trinh...Không, là Hàng thị muốn nói một câu -- Bà bà, người cómuốn đốt vài mỹ nhân chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn cho côngcông dưới đất hay không, người không có cách nào khác phải mang cái danh trinh tiết trăm năm theo chồng con, để các nàng ấy thay người hầu hạhai bên, chờ người hai chân duỗi ra liền có tỷ muội theo người ba thiếumột rồi. ”Con dâu trưởng, ngươi cuối cùng là có nghe ta nói haykhông, đừng có mở mắt ngẩn người, lão thái bà ta cũng không sống đượcmấy năm nữa, chỉ mong có nhiều tôn tử để ôm, nhìn Thinh Hầu phủ chúng ta cành lá phồn thịnh, con cháu đầy sảnh.” Bà muốn nhiều lắm sao? Khôngphải chỉ là già rồi muốn có người làm bạn, nuôi con nuôi cháu bên ngườithôi sao. ”Nương a, người còn ôm ấp được nữa sao? Đừng gây tộicho cái eo của người nữa, người cũng đừng nói người sống không lâu, taihọa lưu ngàn năm, con dâu thấy người ít nhất phải sống đến trăm tuổi,người an tâm dùng răng già gặm ngô đi!” ”Ngươi...ngươi bất hiếu,dám ngỗ nghịch trưởng bối, ta muốn bảo lão đại bỏ ngươi! Cháu giá PhúXuân Hầu vừa tròn hai mươi, ta để lão đại cưới nàng làm chính thê, banăm ôm hai đứa, ngươi...ngươi chờ mà khóc đi!” Bà không tin có nam nhânkhông thích nữ nhân tươi trẻ, cưới cho hắn một tiểu cô nương mười tám,đôi mươi, còn không phải là vui đến quên trời đất sao. ”Được,vị trí phu nhân Hầu gia này ta cũng ngồi chán rồi, nương muốn đổi người khác tới ta đồng ý cả hai tay, chẳng qua là người tốt nhất nên hỏi quaHầu gia, cũng là con trai của người, xem hắn có muốn đổi vợ hay không.”Nàng không sao cả, còn có thể tái giá. Thê tử, thê tử, cưới thêthì sẽ thành tử, lão thái bà sống cả đời vẫn không biết ý nghĩ của từ“thê tử”, nếu không thì sao lại có cách nói vừa cưới lão bà đã quên mẹ. Hàng thị khép mắt khẽ nghiêng đầu, đôi mắt phong tình vạn chủng, dù đã hơnbốn mươi nhưng hoàn toàn không nhìn ra dấu vết năm tháng, trên mặt không hề có nếp nhăn, da thịt mịn màng, bề ngoài nhìn chỉ tầm hai tư, hai năm tuổi, đang độ đẹp nhất của nữ nhân. ”Ngươi nghĩ rằng ta và contrai ta sẽ bất hòa vì ngươi sao? Ta phi! Nó còn chưa đến mức vô dụng như vậy, lão nương nói hắn dám không nghe.” Giọng của Quản lão phu nhân tuy lớn nhưng không đủ trọng lượng, từ mười mấy năm trước nhi tử không cònnghe lời bà nữa, hơn nữa với quan hệ của nó với con dâu, nàng ta chỉkhông thoải mái một chút là nó lật mặt ngay. Ngụm nước bọt kiacủa lão thái thái tuy không nhổ vào người con dâu, chỉ rơi cạnh chânnàng, nhưng mà cục đờm chết tiệt kia lại bắn vào đôi giày thêu phượng mà nàng thích nhất, lập tức sắc mặt khẽ biến đổi, đôi mắt câu hồn trượngphu khẽ lóe lên. ”Nếu nương nhìn con dâu không vừa mắt, vậy condâu sẽ cách xa người một chút, Quản ngu ngốc kia hồi phủ đừng để hắn tới tìm ta, ta sẽ làm bé ngoan nghe lời, ta đợi hắn đưa hưu thư tới.” Người chuẩn bị chờ con trai người tức giận đi! Nhìn xem người chịu đựng thếnào. Nói xong, Hàng thị xinh đẹp vô cùng đứng dậy muốn rời đi. ”Ngươi muốn đi đâu?” Thấy con dâu nói đi là đi, Quản lão phu nhân lập tức hốt hoảng kêu lên, đứng ngồi không yên. ”Ta đi Giang nam xem con trai làm tuần phủ tra án, làm mẹ đau lòng con trai ở ngoài không có người chăm sóc, quyết định đi vì hắn xử lý lo lắng vềsau.” Bà cứ tiếp tục ầm ĩ đi, ít đi một người cùng bà tranh cao thấp,xem bà còn ồn ào được nữa không? Chịu sự giáo dục và có kiến thức hiện đại, Hàng thị căn bản không đem Quản lão phu nhân để vào mắt,chẳng qua là nàng cũng rảnh rỗi tiếp vài ba chiêu mà thôi, nhưng cũngkhông cần động não, hậu viện ngày càng tẻ nhạt, không có gì đổi mới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]