Nhạc Phương Chích giật mình ngồi bật dậy, vừa mặc quần đùi xong thì cửa mở ra, mẹ hắn thò đầu vào.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lát. Triệu Thục Anh há to miệng, hồi lâu không nói nên lời.
Nhạc Phương Chích nhanh chóng kéo chăn đơn qua đắp lên người Bạch Mặc, sau đó nhảy lên, xoay đầu mẹ hắn đẩy đi ra ngoài.
Vừa đóng cửa lại, Nhạc Phương Chích đã trách móc luôn: “Trời nắng chang chang, mẹ lén lút đến chỗ tôi làm gì?”
Triệu Thục Anh vẫn chưa hoàn hồn lại: “Mày… đó… đó chẳng phải người làm trong cửa hàng của mày à?”
Mặc dù Nhạc Phương Chích không ngờ chuyện sẽ bị lộ như vậy, có điều trước kia hắn đã không có ý định giấu, vì vậy thản nhiên nói: “Ừ, làm sao.”
Giọng Triệu Thục Anh run rẩy: “Còn làm sao, mày nói xem làm sao? Mày với nó rốt cuộc…”
Nhạc Phương Chích đẩy bà đến phòng bếp, ấn ngồi xuống ghế sau đó rót cho bà bát nước đậu xanh: “Mẹ nhìn thấy rồi còn gì.”
Mẹ hắn che ngực, có vẻ như sắp ngất xỉu: “Mày… mày với đàn ông…”
Nhạc Phương Chích túm cái quạt hương bồ, phe phẩy quạt cho mẹ hắn: “Chuyện này lại không có gì ghê gớm.”
Triệu Thục Anh vỗ đùi bắt đầu gào khóc: “Mày không thấy mất mặt à! Nếu để hàng xóm biết chuyện này, cả nhà làm người như thế nào hả!”
Nếu là ngày thường nghe những lời này, tám chín phần mười Nhạc Phương Chích sẽ khó chịu, nhưng không biết tại sao, bây giờ hắn cảm thấy toàn thân uể oải, có vài phần dửng dưng: “Tôi không e ngại người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-trong-ghep-hoa-danh-danh/972329/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.