Bạch Mặc bỏ đậu hũ khô thắt nút vào trong thịt kho tàu, trông rất mới mẻ, nhưng ăn thử ngon thật, đậu hũ khô thắt nút thực sự ăn ngon hơn thịt. Nhạc Phương Chích trộm cắn một miếng, vừa bị bỏng liên tục hít hà, vừa không nhịn được liếm môi. Quay đầu thấy Bạch Mặc đang đứng đó chớp mắt, hắn ho nhẹ một tiếng: “Anh nếm xem có ngon không.”
Bạch Mặc gật đầu với hắn, Nhạc Phương Chích biết có nghĩa là chín rồi. Vừa duỗi tay bưng thịt, dưới tầng vang lên giọng Lão Phú: “Đại Nhạc ơi! Chú có nhà không?”
Nhạc Phương Chích đáp một tiếng, vội vàng đi xuống tầng: “Đây đây đây, có chuyện gì?” Hắn mở cửa ra.
Lão Phú xoa tay: “À còn hành baro không, lấy tôi hai bó.”
Đầu xuân, hành bán trên đường là hành hoa, nhỏ như chiếc đũa, non choẹt. Hành này mùi không nặng, còn có vị ngọt, thích hợp để chấm tương ăn sống hoặc là trộn vào rau trộn, nếu nấu món cá thịt vẫn phải dùng hành già.
Nhạc Phương Chích lấy chìa khóa, định lên mái nhà lấy hành cho Lão Phú. Lúc này cái mũi Lão Phú cựa quậy, ham ăn nói: “Hầm thịt à? Thơm thế, tôi chưa ăn cơm đâu.”
Nhạc Phương Chích thuận miệng nói: “Vậy đúng lúc ăn cùng luôn đi. Lên tầng là được, Tiểu Mặc đang ở trên đó.”
Vẻ mặt Lão Phú thay đổi, y nói nhỏ: “Chú vẫn chưa nói chuyện kia với nó à?”
Nhạc Phương Chích rạo rực: “Hả, chuyện gì. Bọn em nói ra rồi.”
Lão Phú nghi ngờ hắn: “Nói ra rồi là sao?”
“Em ấy đồng ý rồi.” Nhạc Phương Chích vui như điên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-trong-ghep-hoa-danh-danh/972315/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.