Nhạc Phương Chích đến tìm chị Điềm.
Giống như bán lương khô, cắt tóc cũng là một nghề thủ công, hơn nữa nhẹ nhàng vẻ vang hơn hấp lương khô nhiều. Trên phố Cát Tường có rất nhiều diễn viên của đoàn kịch lui tới, chị Điềm cũng có mối. Ngoại cắt cho hàng xóm láng giềng hằng ngày, phần lớn thu nhận của họ đến từ việc trang điểm cho nghệ sĩ biểu diễn. Sau khi quen, có khi họ còn xuất hiện trong các buổi quay phim.
Chị Điềm cảm thấy khó hiểu với việc Nhạc Phương Chích đột nhiên muốn đưa Bạch Mặc tới đây. Nói thật Bạch Mặc là cậu trai sạch sẽ và đẹp, có cậu đứng trong tiệm chắc chắn sẽ rất được lòng khách. Tất nhiên chị Điềm cũng thích. Vấn đề là trông cậu có vẻ không thích hợp với công việc này. Thợ cắt tóc phải giao tiếp với khách hàng, nhưng Bạch Mặc luôn im lặng, dù sao cũng là việc kinh doanh chào đón và tiễn biệt, chắc chắn biết ăn nói vẫn tốt hơn.
Nhạc Phương Chích ngẫm nghĩ một lát, nói ra suy nghĩ của mình. Hắn cũng không biết mình nói có rõ ràng không. Hắn nói hình như Bạch Mặc chưa từng tính toán cho tương lai, nói rằng suốt ngày cậu chỉ ở trong cửa hàng không đi đâu cả. Tiếp tục như thế đến khi nào mới có thể làm người bình thường được? Người bình thường không phải thế này.
Nhạc Phương Chích không nói nhiều hơn nữa, vì nói không nên lời.
Ánh mắt chị Điềm lại như nhìn thấu hắn. Trên đời có rất nhiều người, cô nói chậm rãi, dựa vào người khác để sống tiếp. Không có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-trong-ghep-hoa-danh-danh/972311/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.