Chương trước
Chương sau
Mọi nhà chuẩn bị ăn tết, trên phố Cát Tường vui mừng hớn hở, đâu đâu cũng bán đồ Tết.
Nhạc Phương Chích vẫn bận đến chiều ba mươi, mới miễn cưỡng đóng cửa quán. Trên cửa dán thông báo cửa hàng sẽ bắt đầu kinh doanh lại vào mùng bảy. Tết đã đến gần, hắn bận tối mày tối mặt, không kịp mua cả đồ Tết.
Hôm trước Lão Phú đến chào hắn để về quê ở Hailar[1], đơn vị của Tạ Tranh có nhiệm vụ trong Tết. Ngày lễ đông vui thế này lại chỉ còn một mình Nhạc Phương Chích.
[1]
Cũng may năm nay có Bạch Mặc bầu bạn với hắn.
Nhạc Phương Chích tính toán không có nhiều đồ tết cần mua, bây giờ siêu thị vẫn kinh doanh vào ngày tết. Dù sao cũng phải dán câu đối xuân, chuẩn bị nhân thịt để làm sủi cảo, gần như đã đủ rồi. Nghĩ tới nghĩ lui, cứ cảm thấy còn thiếu cái gì đó, cuối cùng vỗ trán nhớ ra: Quần áo mới.
Không có thời gian mua áo khoác, nhưng cũng phải thay quần áo mới bên trong.
Vì thế hắn kéo Bạch Mặc chạy đến khu mua sắm, mỗi người mua hai bộ quần áo trong mới, còn có một tá tất đỏ.
Nhanh chóng mua đủ những thứ vặt vãnh cần mua, Nhạc Phương Chích lại không ở trong nhà với Bạch Mặc mà xách theo quần áo mới đến tiệm mặt đẹp tóc đẹp của chị Điềm.
Trong vùng có câu ngạn ngữ: Tháng Giêng cạo đầu chết cậu. Không quan tâm có chết cậu thật hay không, năm mới mọi người đều phải tút tát lại bản thân trước khi đến thăm họ hàng bạn bè. Cho nên hằng năm sắp đến tết âm lịch, tiệm cắt tóc luôn làm ăn thịnh vượng.
Trong tiệm của chị Điềm đông nghịt người, người đứng người ngồi chờ làm tóc. Mấy thợ cắt tóc ước gì có thể mọc thêm tám cánh tay. Tay trái chị Điềm kẹp ba chiếc lược khác loại, tay phải cầm cây kéo sắc nhọn tung bay trên đầu một người phụ nữ trung niên.
Theo đà này không biết phải xếp hàng đến ngày tháng năm nào. Cũng may người quen dễ làm việc, chị Điềm cắt cho vị khách kia xong, thấy Nhạc Phương Chích dẫn Bạch Mặc tới đây bèn nháy mắt vào trong phòng với họ.
Nhạc Phương Chích kéo Bạch Mặc đi vào bên trong.
Sau rèm có căn phòng nhỏ, một cái ghế một cái gương, trên giá để đồ bên cạnh chất đầy dụng cụ cắt tóc và đồ trang điểm linh tinh.
Họ chỉ đợi một lát, chị Điềm đã đi vào. Chuyện đầu tiên sau khi đi vào là nhấp một ngụm trà táo đỏ, uống xong nửa giận nửa liếc Nhạc Phương Chích: “Thật là, ngay cả cậu cũng muốn đến góp vui vào hôm nay…”
Nhạc Phương Chích biết cô không có ý đó với mình, cô đối xử với ai cũng như vậy, có sự lẳng lơ tự nhiên.
Chị Điềm nghỉ ngơi một hơi, lại không để ý Nhạc Phương Chích nữa, tự nhiên sờ tóc Bạch Mặc: “Hơi dài đấy. Em trai thích cắt đầu gì?”
Bạch Mặc đỏ mặt.
Nhạc Phương Chích không biết làm sao, trong lòng hơi khó chịu: “Cắt gọn gàng cho cậu ấy là được.”
Chị Điềm làm việc nhanh nhẹn, tay nghề giỏi, tóc Bạch Mặc cũng không dài. Chẳng mấy chốc đã cắt xong, cô còn dùng máy làm tóc uốn cong đuôi tóc của Bạch Mặc: “Nhìn thế này đẹp hơn nhiều.”
Nhạc Phương Chích nhìn chằm chằm Bạch Mặc một lát. Đẹp thật, đẹp đến mức không giống một đứa con trai. Hắn hơi ghét bỏ: “Đừng uốn cho cậu ấy, làm xong nhìn như con gái…”
Chị Điềm lườm hắn một cái: “Đàn ông thô thiển như cậu biết gì chứ. Bây giờ thanh niên đang chuộng kiểu này, cậu thích hay không có gì quan trọng, con gái thích mới quan trọng…” Cô nghiêng đầu cẩn thận quan sát Bạch Mặc, vén tóc trên thái dương ra sau tai giúp cậu: “Nếu em là con gái, sẽ thu hút lắm đây.”
Bạch Mặc nhanh chóng lắc đầu nguầy nguậy, có vẻ sợ suy nghĩ này của chị Điềm.
Nhạc Phương Chích vô thức lẩm bẩm: “May mà không phải.” Hắn thật sự nghĩ vậy. Nếu Bạch Mặc là con gái, khi lang thang trên đường có lẽ sẽ bị người ta gieo vạ. Ngay sau đó lại nghĩ đến chuyện của gã độc thân kia, bỗng khó chịu một lúc lâu.
Chị Điềm phủi tóc vụn cho Bạch Mặc, nói với Nhạc Phương Chích: “Còn cậu? Vẫn đầu húi cua?”
Nhạc Phương Chích ừ một tiếng.
Ngón tay mềm mại của phụ nữ lướt qua đỉnh đầu: “Tôi thấy mùng 2 tháng 2[2] cậu đừng đến cắt tóc. Đến khi tóc dài hơn hãy đến làm kiểu tóc khác. Đừng để đầu húi cua mãi, nhìn đần lắm, giống như vừa mới được thả ra.”
[2]
Nhạc Phương Chích không mấy để ý: “Đầu húi cua rất tốt, dễ gội đầu.”
“Vậy cậu cạo trọc bóng luôn đi.” Có vẻ như chị Điềm cảm thấy tay nghề của mình bị xem thường, trong giọng nói hơi có ý tức giận.
“Thế thì không được.” Nhạc Phương Chích dứt khoát nói: “Ai không biết còn tưởng tôi trọc thật thì sao.”
Cắt tóc xong tinh thần sảng khoái, đi ra nhìn, trên đường đã bắt đầu có người đốt pháo. Nhạc Phương Chích dẫn Bạch Mặc đi về phía phố Bắc.
Trên phố Bắc lại không nhiều người, nhưng dòng xe cộ như dệt cửi. Phố Nam nhiều cửa hàng lẻ tẻ và quán cơm nhỏ, hằng ngày cũng có nhiều tiểu thương buôn bán linh tinh. Những cửa hàng có mặt tiền rộng thoáng kia đều là cửa hàng cũ lâu đời. So sánh với nhau, phố Bắc thời thượng và có phong cách Tây hơn, cho dù quán cơm có hương vị như thế nào, cách trang trí đều đẹp và theo mốt, nhìn một cái đã biết giá cả không rẻ. Nơi đây tập trung rạp hát, rạp chiếu phim, KTV và quán bar, nhưng nếu bàn về sự tráng lệ, tất cả chúng đều phải xếp hàng phía sau, dành tặng vị trí đầu tiên cho “Suối nước nóng Kim Đài”.
Tòa nhà sáu tầng một cửa nằm tách biệt, gạch thủy tinh[3] dán bên ngoài tường phản chiếu ánh sáng vàng kim khiến người ta chói mắt, ai không biết còn tưởng nơi đây là trung tâm thương mại cao cấp gì đó.
[3]
Nhạc Phương Chích hắng giọng, dẫn Bạch Mặc đi vào. Vừa bước vào, đối diện đã có người cúi đầu với họ: “Chào mừng ghé thăm suối nước nóng Kim Đài!”
Bạch Mặc giật nảy mình, nhích lại gần bên cạnh Nhạc Phương Chích.
Sảnh lớn vàng son lộng lẫy, thoạt nhìn giống như cung điện Versailles. Sàn lát bằng đá cẩm thạch nhiều màu sáng bóng, quả thực có thể soi ra bóng người. Nhân viên vệ sinh, nhân viên phục vụ, còn có vô số khách hàng qua lại như thoi đưa trong sảnh, tiếng gào lanh lảnh lên xuống: “Ba vị khách nam!” “Phòng khách tầng sáu!”
Nhạc Phương Chích kéo Bạch Mặc đang dè dặt nhìn xung quanh đi thẳng đến quầy phục vụ chung, nhận tấm danh thiếp và khăn mặt dùng một lần.
Khách nhiều quá nên không có nhân viên phục vụ tiếp đãi, Nhạc Phương Chích tìm một vòng mới nhìn thấy thang máy. Đâu đâu cũng dắt người nhà đến tắm rửa, hắn lẩm bẩm: “Hôm nay đông người thế không biết…”
Chị bên cạnh đáp lời tựa như quen thân: “Bình thường ai cũng bận, đợi mãi đến hôm nay tan làm sớm. Hôm nay còn không tắm thì phải mang cơ thể bụi bặm này sang năm mới… ờ thì, nói gì cũng phải tắm xong ăn tết mới ngon chứ…”
Nhạc Phương Chích rất nhã nhặn gật đầu: “Có lý.”
Khu khách nữ ở tầng hai, chị kia dẫn theo cô bé bên cạnh đi ra. Trong thang máy còn lại một đống đàn ông. Đến tầng ba, mọi người lần lượt tuôn ra ngoài.
Trong lòng Nhạc Phương Chích nói hỏng rồi, hôm nay không dễ chiếm chỗ. Mọi người bước đi như bay vào phòng thay quần áo, Nhạc Phương Chích dặn dò Bạch Mặc đi tìm tủ quần áo, còn mình đến báo số thẻ với nhân viên phục vụ, đặt trước hai chỗ tắm kỳ.
Đến khi hắn quay lại, Bạch Mặc đúng lúc lấy được hai cái tủ không. Một đợt khách trước đó đã tắm xong, vừa mặc đồ rời đi.
Nhạc Phương Chích rất vui, nhanh chóng lột sạch bản thân. Ngẩng đầu nhìn lại, Bạch Mặc vẫn đứng tại chỗ do dự có nên cởi quần cộc hay không. Ngẩng đầu đối mặt với Nhạc Phương Chích trần như nhộng, mặt cậu lập tức đỏ bừng, cuống quýt quay đầu sang chỗ khác, lại nhìn thấy bên kia có người đàn ông trung niên đang sờ bụng mình. Bạch Mặc nhìn chỗ này không được, nhìn chỗ kia cũng không phải, cuối cùng chỉ có thể cúi thấp đầu, mắt nhìn chằm chằm đầu ngón chân bất động.
Nhạc Phương Chích rất khó hiểu với phản ứng của cậu: “Ai đời mặc quần cộc đi tắm? Làm trò cười cho người khác… mau cởi ra đi. Tôi đi chiếm chỗ.”
Gian tắm rửa bốc hơi nóng, Nhạc Phương Chích đi một vòng lớn, cuối cùng bắt được một chỗ trống. Hắn mở vòi phun ra, nước nóng chảy ào xuống.
Không biết Bạch Mặc đi theo lúc nào, lưỡng lự đứng bên ngoài vách ngăn, khăn mặt vẫn che trước mặt mình. Nhạc Phương Chích duỗi tay kéo cậu đến dưới vòi nước: “Tắm tạm đi, không có chỗ trống.”
Nước nóng bên này mở rất to, nhiệt độ cũng vừa phải, hai người dùng chung một cái vòi phun sẽ không có vẻ quá chật, tóm lại là tắm thoải mái hơn cái vòi tắm ở nhà. Dầu gội đầu và sữa tắm đều có sẵn, trong tủ ngầm còn có sẵn đồ nha khoa dùng một lần trong túi.
Nhạc Phương Chích tắm rất nhanh. Đến khi hắn dội hết bọt trên người, mới phát hiện Bạch Mặc vẫn đang vụng về gội đầu. Có lẽ là sợ bọt chảy vào mắt nên mắt cậu luôn nhắm chặt. Khi quay người tìm nước nóng thì va vào ngực Nhạc Phương Chích, đúng lúc đưa lưng về phía hắn, được hắn ôm vào lòng.
Trong hơi nước mờ mịt, cũng khó nói là nước nóng hay là da thịt nóng hơn. Nhạc Phương Chích dán vào mảng da mịn màng ấm áp kia, cảm thấy mình hơi choáng váng.
Hắn ôm Bạch Mặc, kéo cậu đến dưới vòi nước cọ rửa. Trên tay dịu dàng, dưới thắt lưng lại như thể không nghe sai khiến, hình như cứ muốn cọ thêm mấy cái sau lưng đối phương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.